Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 176: Bé rồng con muốn vẫy đuôi 3

Người phụ nữ tóc đen chính là phù thủy Thương Nguyên, kế hoạch chuẩn bị giết người lần trước lại bị chặn nửa đường chết non, nhưng cô ta vẫn không buông tha.
Nhưng mà, mấy ngày trước cô ta nhận công việc khác rời khỏi thành phố Eunorton, lúc trở về thấy tiệm làm nail làm ăn tốt hơn trước rất nhiều, nhân viên cửa hàng cũng nhiều, khiến cô ta không tiện xuống tay.
Cô ta đã ngồi xổm ở thị trấn Lục Bảo Thạch này hai ngày, nhân lúc buổi tối tới tiệm làm nail, lại phát hiện cho dù thế nào cũng không thể mở cửa tiệm từ bên ngoài, tức giận gần chết.
Tối nay chủ tiệm lại ở một mình trong cửa tiệm, cửa tiệm lại không có ai, cô ta nghĩ rằng đó là một cơ hội tuyệt vời nhưng lại va phải Harold.
Ngụy trang bị phá vỡ, phù Thủy Thương Nguyên không còn giả bộ nhu nhược, lòng bàn tay ngưng tụ ra một ngọn lửa hắc ám, bay thẳng về phía Harold.
Khi Harold hóa thành hình người có một khuôn mặt ngây thơ, tuy trông mười bốn, mười lăm tuổi nhưng trong khoảng thời gian này ở tiệm làm nail được nuôi càng ngày lười biếng, phủ thủy Thương Nguyên không nghĩ mình sẽ không đánh lại.
Lực công kích của ma pháp Bóng Tối cực mạnh, thiếu niên này chỉ cần chạm vào đốm lửa một chút, trên người sẽ bị thiêu đốt ngay lập tức, sợ là đau đến lăn lộn.
Đã động thủ thì sẽ không có cơ hội quay đầu lại.
Phù thủy Thương Nguyên dứt khoát hạ quyết tâm, trước tiên giết chết nhân viên cửa tiệm nhỏ này, sau đó giải quyết phiền toái chủ tiệm một ma pháp sư Ánh Sáng.
Harold hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên tiếp được một chưởng này, nắm chặt lấy cổ tay đối phương, lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa Bóng Tối thuần túy hơn.
Phù thủy Thương Nguyên kêu thảm một tiếng, trong mắt hoảng sợ, thiếu niên này cũng là ma pháp sư Bóng Tối?
"Rắc rắc."
Tiếng xương tay bị vỡ vụn làm cho da đầu người ta tê dại, ngọn lửa màu đen thiêu đốt máu thịt, chỗ phù thủy Thương Nguyên bị nắm chặt dần dần lõm vào trong, lộ ra xương trắng, cô ta đau đến mức không thể phát ra tiếng được.
Harold trầm mặt, một tay xách cô ta ra khỏi tiệm làm nail, hóa thành một con rồng khổng lồ bay ra khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch.
Phù thủy Thương Nguyên nhìn thấy hình dáng thật của rồng khổng lồ, trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Trong cửa tiệm chỉ còn lại Lộ Dao, trong nháy mắt biến cố vừa rồi quá nhanh, cô cũng không kịp phản ứng.
Hệ thống: [Những tên cướp ngu ngốc thích phô trương, một quý tộc kiêu ngạo, một phù thủy tham lam và tàn nhẫn... luôn cảm thấy cửa tiệm này không bằng cửa hàng bán đồ ăn nhanh yên bình.]
Lộ Dao nhìn cửa, lạnh nhạt nói: "Vùng đất của những giấc mơ là thế giới của vong linh, sau khi người chết dục vọng tiêu tán hơn phân nửa, chỉ lưu lại những khát vọng đơn thuần nhất. Mà thế giới người sống, cho dù là dị thế hay hiện đại, con người hay là sinh vật khác, hình thái dục vọng đều phức tạp hơn rất nhiều. Không có gì đáng ngạc nhiên khi các sinh vật được thúc đẩy bởi ham muốn để hành động.”
Đợi một lát, Harold từ bên ngoài trở về, tránh khỏi tầm mắt Lộ Dao, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Thấy phù thủy kia lén ngưng tụ ngọn lửa ở đầu ngón tay muốn chạm vào Lộ Dao, hắn thật sự có hơi tức giận, xuống tay hoàn toàn không có lưu tình.
Liệu cô ấy có cảm thấy sợ hãi không?
Lộ Dao không biết đột nhiên Harold náo loạn cái gì không được tự nhiên, đi tới kéo tay hắn ra, cẩn thận xem xét: "Có bị thương ở đâu không?”
Cô nhìn thấy ngọn lửa màu đen thiêu rụi máu thịt của phù thủy, bàn tay của Harold hoàn toàn được bao bọc bởi ngọn lửa.
Harold len lén liếc mắt nhìn Lộ Dao một cái, ánh mắt của cô đen kịt trong suốt, không thấy chán ghét, ngược lại có một tia lo lắng nhợt nhạt.
Bé rồng đen muốn vẫy đuôi, thân thể giật giật mới nhớ tới sau khi biến thành hình người, không có đuôi.
Hắn chớp mắt, thấp giọng nói: "Tôi rất mạnh mẽ, tôi sẽ không bị thương."
Lộ Dao sờ tay hắn, xác định không có vết thương ngoài da mới yên lòng, thuận miệng hỏi: “Anh đưa cô ta đi đâu vậy?”
Con ngươi xanh thẳm của Harold sáng lấp lánh, cằm hếch lên: "Ném vào đầm lầy khí độc.”
Lộ Dao gật đầu: "Anh không sao là tốt rồi. Tôi còn nhiều khách, bận rộn sẽ rất muộn. Anh về trước đi, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
Harold lắc đầu, vẻ mặt đắc ý: "Không có hộ vệ như tôi, một mình cô ở đây cũng không trông coi được cửa tiệm.”
Lộ Dao: "..."
Tên này lại muốn vểnh đuôi lên!
Cũng may là Carlos đúng giờ, không để họ chờ đợi nhiều.
Thanh niên áo bào bạc cầm pháp trượng trong tay, khẽ gõ cửa hai cái khiến hai người nhìn qua, mới chậm rãi đi vào: "Chủ tiệm.”
Lộ Dao đứng dậy: "Xin chào, ngồi bên này.”
Thấy thanh niên từ từ nhắm mắt lại, Lộ Dao không tiện đưa máy tính bảng qua, lên tiếng hỏi anh ta thích phong cách gì.
Carlos bình tĩnh: "Hôm qua tôi đã thông báo cho chủ cửa tiệm.”
Lộ Dao: "?”
Thôi xong, hoàn toàn không có ấn tượng.
Dường như Carlos thở dài: "Tôi thích màu đen và hoa sen."
Bạn cần đăng nhập để bình luận