Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 120: Hộp đồ trang sức trên đầu ngón tay 2

Dược sĩ Lê Tu dậy rất sớm, hôm nay là ngày lên thành phố.
Cô ấy sống trong một thị trấn nhỏ, bình thường các loại thảo dược sử dụng hầu hết đều hái gần ở gần đó rồi tự mình xử lý. Nhưng có một số thảo dược quý hiếm có điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt mà ở thị trấn Lục Bảo Thạch không hái được, cũng không có nguồn cung cấp, chỉ có thể đi vào trong thành mua.
Mỗi tháng cuối tháng, cô ấy sẽ đi thành phố Eunorton một lần, mua mấy thảo dược hiếm, thuận tiện bỏ ra một ít nước thuốc cao cấp.
Lúc Lê Tu thay quần áo, cánh tay xuyên qua ống tay áo, ống tay áo đặt trên mu bàn tay, đầu ngón tay hồng phấn nửa che nửa lộ.
Cô ấy không nhịn được giơ tay lên nhìn trong chốc lát, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rực rỡ, bỗng nhiên tâm trạng rất tốt.
Bình thường Lê Tu bận về việc chế thuốc, yêu cầu sinh hoạt không cao, ra ngoài đều lựa chọn phương thức hiệu quả nhất, làm xong việc sẽ trở về ngay lập tức, cũng sẽ không cố ý ăn mặc, vừa mới nhìn thấy màu hồng nhạt trên móng tay, bỗng nhiên nổi lên chút cảm giác mới mẻ.
Cô ấy cởi áo khoác màu vàng nghệ ra rồi lấy ra một chiếc váy hoa nửa mới từ tủ quần áo của mình.
Nếu như lên thành phố, mặc đẹp một chút cũng không sao.
Trước khi xuất phát, Lê Tu kiểm tra danh sách mua sắm một lần, kiểm kê xong mới mang nước thuốc lên thành phố, xác định không có vấn đề gì, mang theo bữa sáng đi ra ngoài.
Trên trấn có cửa hàng cho thuê xe ngựa và ngựa, bởi vì muốn mang theo thảo dược trở về, bình thường cô ấy đều thuê xe ngựa, lại mời một hộ vệ hộ tống bảo vệ.
Qua lại làm xong việc cần ba ngày, thị trấn Lục Bảo Thạch không có truyền tống trận, không dùng được truyền tống quyển trục, đi xa luôn bất tiện. Nhưng mà Lê Tu thích cuộc sống yên tĩnh nơi này, xung quanh trên núi sinh ra nhiều thảo dược thường dùng, về điểm thuận tiện hơn nên cô ấy rất thích.
Lê Tu trả tiền thuê xe ngựa và hộ vệ, trước kia cô ấy đều ngồi ở trong xe ngựa đọc sách, hộ vệ sẽ điều khiển xe ngựa trực tiếp đưa cô ấy đến thành phố Eunorton. Hôm nay thật sự là có hứng thú không tệ, cô ấy không ngồi trong xe ngựa, mà ngồi cùng với nữ kỵ sĩ Elvy ở càng xe phía trước, tán gẫu tiến vào thành.
Elvy là kỵ sĩ lợi hại nhất thị trấn Lục Bảo Thạch, mỗi lần Lê Tu đi vào thành đều mời Elvy làm hộ vệ, hai người coi như cũng có quen biết.
Rời khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch, Elvy có hơi không yên lòng, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Tu một cái.
Lê Tu cảm giác được, trong lòng hơi bất an, do dự hồi lâu, khi Elvy lại ném tầm mắt một lần nữa, cô ấy không nhịn được hỏi: "Trên người tôi có cái gì không đúng sao?”
Elvy muốn nói lại thôi, do dự một hồi, cô ấy mới nói: "Tôi nghe mọi người nói hôm qua cô đã đến tiệm làm nail đó.”
Lê Tu thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng rằng mình có vấn đề gì, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, tôi đi tiệm làm nail.”
Trong mắt Elvy toát ra tò mò: "Cửa hàng kia rốt cuộc là làm gì? Nghe nói đột nhiên cửa hàng kia xuất hiện, chủ cửa hàng là một phù thủy rất lợi hại có phải không?”
Có rất nhiều tin đồn về tiệm làm nail trong thị trấn, hầu như tất cả mọi người đã nghe một vài phiên bản khác nhau, đáng tiếc là không có nội dung thực tế.
Hôm qua có người nói có hai người đàn ông vừa kỳ lạ vừa đáng sợ và dược sĩ Lê Tu vào tiệm kia, càng nhiều cũng không nói nên lời.
Elvy uống rượu bên ngoài lắng nghe. Buổi sáng vừa vặn nhận được công việc từ Lê Tu, liền muốn hỏi thăm một chút.
Lê Tu nghe vậy cảm thấy buồn cười, lại rất hiểu Elvy.
Trước khi đến tiệm làm nail, cô ấy cũng điên cuồng tò mò, lại rất sợ hãi.
Lê Tu giơ tay lên, lộ ra ngón tay của mình, mỉm cười và giải thích: "Cửa hàng đó chủ yếu là làm đẹp móng tay. Chủ cửa hàng không phải là phù thủy, mọi người đều tốt. Tôi chỉ đi đến cửa hàng để làm móng tay.”
Elvy dừng xe ngựa, nắm lấy tay Lê Tu nhìn, không có dấu vết ma pháp, quả thật chỉ nhuộm móng tay.
Nhưng... Màu sắc này rất hiếm, cách nhuộm móng cũng khác với bình thường.
Tay Lê Tu trắng trẻo nhỏ nhắn, mặc một bộ váy dài hoa, phối hợp với móng tay ôn nhu không hiểu sao, quả thực đáng yêu muốn chết.
"Tôi cũng có thể làm được sao?" Hầu như không suy nghĩ nhiều, Elvy thốt lên.
Cô ấy là kị sĩ, bình thường cầm kiếm, ý thức được mình nói gì đó, cô ấy có chút ảo não: "Quên đi, tôi chỉ có hơi tò mò.”
Kỵ sĩ làm móng tay hay gì đó, thật sự là có kỳ lạ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận