Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 914: Chương 914

Đi được hai ba bước, Trịnh Tư Dao khựng phắt lại.
Từ sáng tỉnh dậy, hình như cô ấy không nghe thấy tiếng lòng của người khác nữa.
Xảy ra chuyện gì?
Trịnh Tư Dao thấp thỏm kéo một đồng nghiệp lại: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đồng nghiệp mặt đầy suy sụp: “Mất rồi, mất hết rồi!!!”
Trịnh Tư Dao rất nhanh đã hiểu ra ý của đồng nghiệp.
Hôm nay, không chỉ là thành phố Tam Hoa, người trên cả thế giới đều mất đi siêu năng lực.
Như lúc đầu siêu năng lực đột nhiên rơi xuống trên người một ai đó vậy, không một chút điềm báo nào.
...
Một buổi sáng dị thường hơn cả, thế giới sục sôi như một nồi cháo.
Có người không chấp nhận nổi, đấm ngực than khóc, có người vui đến ngẩng mặt lên trời cười to, phát cuồng trên phố.
Phòng tổng thống cao cấp của tòa nhà số sáu mươi sáu, Hâm Hâm một đầu tóc dài rối bù như rơm xõa tung đứng chải đầu trước gương.
Những người ở viện nghiên cứu không lừa cô bé, hóa ra cô bé thật sự có siêu năng lực.
Hâm Hâm từ nhỏ đã không hiện ra tư chất của siêu năng lực, giá trị năng lực thấp đến nỗi máy móc tinh vi nhất cũng không bắt được.
Dù gia đình cực kỳ giàu có nhưng việc không có siêu năng lực này khiến cô bé thấp hơn người khác một bậc, từ nhỏ đã không biết trải qua bao nhiêu sự cười nhạo.
Người nhà không ngừng dẫn cô bé đi khắp nơi làm kiểm tra, mời chuyên gia hội chẩn, kết quả báo cáo có được đều hiển thị cô bé là người siêu năng lực, nhưng lại không có dữ liệu tương ứng chứng minh.
Hâm Hâm luôn cho rằng những người đó lừa cô bé, kết quả ngày cô bé mất đi năng lực thì phát hiện: cô bé đã từng thật sự có siêu năng lực.
Năng lực của cô bé cực buồn cười. Trên da của cô bé có lực từ khá yếu nào đó, dùng tay có thể nhẹ nhàng vuốt phẳng tóc xoăn không theo nếp, nên tóc cô bé trông có vẻ suôn mượt bóng bẩy tự nhiên.
Ngày xưa cô bé cho rằng là do bảo dưỡng tốt.
Đây là năng lực buồn cười có cũng được không có cũng được, ấy vậy mà mãi đến hôm mất đi năng lực mới được phát hiện.
Hâm Hâm mỉm cười nhảy xuống khỏi bàn trang điểm, gọi điện thoại cho dì lên giúp cô bé chải đầu, thế này không thể ra cửa.
Tâm trạng của cô bé tốt đến bất ngờ, muốn đến Trung tâm bổ túc trẻ em tìm Lộ Dao nói chuyện.
Hâm Hâm không có hứng thú với Trung tâm bổ túc, nhưng thường xuyên qua đó uống trà, ngày thường nhìn Lộ Dao dẫn dắt học sinh bổ túc, có khi cũng thích túm lấy Lộ Dao tán gẫu.
Đại khái là vì Lộ Dao không ham mê với chủ đề siêu năng lực, Hâm Hâm khá thích tìm cô trò chuyện.
Cô cả Hâm Hâm chủ đề chất đầy bụng muốn tìm Lộ Dao để nói, nhìn thấy thông báo xin nghỉ ở cửa, khó giấu được nỗi thất vọng.
Còn nghỉ năm ngày, này là không muốn kinh doanh nữa à?
...
Khu chung cư.
Từ Hiểu Hiểu sáng dậy đọc được tin tức, đến nhà bếp dùng bao gạo thử chút, phát hiện siêu năng lực của mình thật sự mất rồi.
Cô ta đến gõ cửa nhà Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch vẫn chưa đến công ty, đèn pin nhỏ trên ngón tay anh ấy cũng đã biến mất.
Hai người nhìn nhau vài giây, không kìm được nở nụ cười.
Người có năng lực vốn không xuất sắc như họ đây không có phản ứng dữ dội với chuyện này, đau đầu nhất trong lúc này là những người dựa vào năng lực đặc thù để tiến vào lĩnh vực chuyên ngành kia kìa.
Không có ranh giới hiển nhiên của siêu năng lực cùng với giá trị năng lực này, chênh lệch giữa người và người sẽ không còn khoảng cách áp đảo nữa.
...
X đứng trước cửa sổ sát đất, phảng phất như nghe thấy tiếng cười và tiếng than khóc không ngừng truyền đến từ nơi xa, trên khóe môi cong lên, vô cùng hài lòng.
Không còn siêu năng lực nữa, chắc chắn thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Sao anh ta có thể hối hận?
Buổi sáng, Lộ Dao đến Trung tâm bổ túc trẻ em dạo một vòng, lướt tin trên mạng một lát, nắm sơ tình hình trước mắt rồi lại quay về phố thương mại.
Khoảng thời gian này, Nhị Tâm đi làm ở Trung tâm bổ túc trẻ em đã hình thành thói quen, sáng nay không có chỗ đi, gấp xém chết.
Lộ Dao bảo Bất Độc đưa nó đến cửa hàng Lông Xù ứng phó vài ngày, Nhị Tâm nửa đường muốn chạy, bị Bất Độc bắt được, lại về thế giới đáy biển quen thuộc.
Thế giới của Trung tâm bổ túc trẻ em trước mắt quá hỗn loạn, Lộ Dao tự nhận không có năng lực xoay chuyển tình thế, lúc này chi bằng mắt không thấy, tâm không phiền.
Ba, bốn ngày rảnh rỗi này, vừa khéo sắp xếp chuyện của chi nhánh của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Lộ Dao vẫn quyết định nhận một phần thưởng, mở thêm một chi nhánh ở Vùng đất của những giấc mơ, loại hình kinh doanh chủ yếu vẫn là đồ ăn.
Chỉ là cô không muốn làm quá rườm rà, cửa hàng nho nhỏ, bán vài món ăn vừa đơn giản vừa ngon.
Vừa có thể cho khách hàng có được cảm giác thỏa mãn, vừa không quá chậm trễ thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận