Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 576: Mì gói 1

Cửa chính của rạp chiếu phim mở toang, sảnh lớn không một bóng người.
Ba người Chu Châu bước vào, thấy qua một đêm mà vách tường bên phải khu nghỉ ngơi đã có thêm một cái giá, được che phủ bởi vải lưới màu xanh lá đậm, ở giữa dựng một tấm biển màu trắng: “Khu vực xây dựng thêm đang được lắp đặt, vui lòng không vào.”
Gần đây Cẩu Tử đi theo Ôn Giản học chữ, chỉ là bắt đầu từ con số không nên rất khó khăn.
Cậu bé nhìn chằm chằm biển nhựa màu trắng một hồi lâu, chỉ nhận ra từ "đang" và "đi vào", dùng khuỷu tay huých Ôn Giản, nhỏ giọng hỏi: "Ôn đại ca, trên này viết gì vậy?"
Ánh mắt Ôn Giản nhìn từ mấy ống tuýp hình trụ có hình dạng và cấu tạo giống nhau tới tấm vải lưới màu xanh lá, cuối cùng mới nhìn về phía tấm biển được dựng phía trước: "Nhắc nhở chỗ này đang được sửa chữa, không được vào."
Chu Châu hơi hưng phấn: "Có phải cũng giống lúc trước hay không, sắp thêm phòng chiếu phim à?"
Nàng ta thường xuyên nghe Lộ Dao nhắc tới chuyện không đủ phòng chiếu phim, dẫn tới việc xếp suất chiếu sít sao quá, vừa rồi lập tức nghĩ đến chuyện này.
Ôn Giản gật đầu: "Chắc là vậy. Mặt tường bên này gần với phòng đọc sách Vinh Hỉ, không biết bà chủ đã thuyết phục ông chủ Vinh thế nào."
Giữa phòng đọc sách Vinh Hỉ và rạp chiếu phim chỉ cách nhau khoảng một thước, nếu xây thêm phòng chiếu phim thì phải nối thông hai vách tường.
Ba người nhìn một lát, không dám bước tới chạm vào.
Khốc Bát ra khỏi phòng nghỉ, tay che miệng ngáp, khóe mắt đọng chút nước, cơn buồn ngủ vẫn còn chưa tan đi.
Tối hôm qua không thể về chỗ ở trước giờ cấm đi lại ban đêm nên hắn ở lại phòng nghỉ luôn.
Cứ tưởng rằng đêm nay sẽ ngủ không ngon, ai ngờ lại ngủ rất say, đến bà chủ nhỏ và nhị trưởng quầy rời đi lúc nào cũng không phát hiện.
"Á!" Cẩu Tử nhìn chằm chằm Khốc Bát, đôi mắt hơi trợn to, trong sự ngạc nhiên có xen chút ngỡ ngàng.
Chu Châu và Ôn Giản quay đầu, nhìn thấy Khốc Bát, biểu cảm còn khoa trương hơn Cẩu Tử.
"Khốc ca, sao tóc huynh biến thành thế này?" Chu Châu bước vài bước tới trước mặt Khốc Bát, ngửa đầu đánh giá hắn, lại vòng ra phía sau: "Tối hôm qua còn chưa ngắn tới mức này."
Tối hôm qua Khốc Bát chỉ mới cắt một ít tóc trên trán, rũ nhẹ trước trán.
Nhưng bây giờ tóc hắn đã bị cắt hơn phân nửa, nhìn từ phía trước, độ dài gần như không khác Phó Trì là mấy.
Nhưng nhị trưởng quầy đã quen buộc tóc gọn gàng, cách làm việc và cá tính đều mang lại cảm giác chững chạc đáng tin cậy cho người ta.
Những sợi tóc của Khốc Bát rũ trước trán và bên mang tai, phối cùng khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, lộ ra ra vẻ trẻ trung nhiều hơn.
Trong những sợi tóc đen có sợi được nhuộm một nửa thành màu tím, màu có đậm có nhạt.
Một nửa tóc dài còn dư sau đầu cũng được nhuộm một phần, xen lẫn với tóc đen, tết thành bím tóc nhỏ.
Mấy người Chu Châu nhìn không dời mắt, thói quen không thích mặc quần áo gọn gàng của Khốc Bát có thể so với bà chủ nhỏ, bây giờ phối với mái tóc ngắn và bím tóc nhỏ màu tím, trông càng lưu manh và ngang ngược hơn.
Không thể hình dung cụ thể đây là cảm nhận gì, chỉ là Khốc Bát như thế này mà đứng trong đám người, nhất định sẽ là sự tồn tại bị chú ý tới đầu tiên.
Thiếu niên phản diện.
Tối hôm qua Lộ Dao đã hình dung như vậy lúc vừa làm tóc cho Khốc Bát xong.
Khốc Bát giơ tay sờ chỏm tóc hơi vểnh lên, cũng thấy hơi không quen, nhỏ giọng nói: "Đầu nhẹ hơn nhiều quá."
Chu Châu xoay quanh hắn hai vòng, vươn tay sờ bím tóc nhỏ của hắn: "Nhìn đẹp lắm."
Khốc Bát nhướng đuôi lông mày: "Muội cảm thấy đẹp thật à?"
Chu Châu gật đầu: "Huynh không hài lòng?"
Khốc Bát lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ là... Không quen lắm thôi."
Mới đầu hắn cũng không tính cắt một đoạn dài như thế, lần đầu tiên nhuộm xong, nhìn bản thân trong gương, hắn đã lờ mờ hiểu ra ý định của bà chủ lúc bảo mình chọn kiểu tóc trước.
Mái tóc dài của hắn tẩy nhuộm mảng lớn, không giống với thiếu niên tóc tím trong quảng cáo.
Trông thiếu niên ấy nhỏ hơn hắn vài tuổi, cũng mặc trường sam, nhưng mái tóc tím kia rất mềm mượt sáng bóng.
Còn hắn cứ cảm thấy trông mình chẳng ra gì.
Bà chủ nói, thiếu niên tóc tím trong quảng cáo có khuôn mặt như bước ra từ trong truyện tranh, khí chất không giống nhau nên cảm giác mang tới cũng khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận