Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 797: Từng phút từng giây trong cuộc đời sẽ lần nữa bước vào trạng thái đổi mới 4

Từng phút từng giây trong cuộc đời sẽ lần nữa bước vào trạng thái đổi mới 4
Hồ Tiêu vừa đi vừa nhìn phòng thí nghiệm, tủ kính, giá kim loại để đặt tài liệu, bàn thí nghiệm cùng máy vi tính, đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.
“Cô đang làm gì?” Hồ Tiêu thuận miệng hỏi.
Lộ Dao: "Một mạng lưới năng lượng cực kỳ rắn chắc không thể bị phá hủy."
Hồ Tiêu: "... Xin lỗi."
Lộ Dao ngẩng đầu nhìn cậu: "Ừm, xem ra đã suy nghĩ kỹ rồi. Hôm nay cứ vậy đi, đi thôi, đi ngủ."
Lộ Dao cầm khẩu súng bong bóng mới được chế tạo rồi đứng dậy, bổ sung hai lớp lưới năng lượng trên bầu trời bên ngoài cửa hàng, đặt một hộp đồ chơi bay khác lên kệ.
Có ba loại đồ chơi vòng cổ bay: bướm, chim và rồng với giá lần lượt là một trăm chín mươi chín, ba trăm chín mươi chín và chín trăm chín mươi chín manh tiền.
Đeo vòng cổ là có thể nhận được loại khả năng bay tương ứng.
Vòng cổ này có thể sạc. Sạc một lần thì bướm có thể bay ba lần, chim có thể bay bốn lần, rồng cũng có thể bay ba lần.
Cánh rồng là thứ mà Lộ Dao sử dụng ngày hôm nay, kinh nghiệm bay và cường độ của nó tốt hơn so với mẫu con bướm và con chim.
Trên vòng cổ có máy đếm, cũng có khắc ma pháp trận bảo hộ ẩn hình.
Cùng với đồ chơi bay còn có một trạm sạc điện thoại di động được dựng trước cổng Trung tâm bổ túc trẻ em.
Theo các phong cách khác nhau, một lần sạc lần lượt là ba mươi, sáu mươi và chín mươi chín manh tiền.
Hồ Tiêu lập tức mua một cái.
Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp ôm mấy cái nhưng chủ tiệm không cho phép.
Sau khi hoàn thành công việc, Lộ Dao vội vàng đưa Hồ Tiêu đi nghỉ ngơi.
Một ngày căng thẳng kích thích cuối cùng cũng kết thúc.
-
Ngày hôm sau, khi Lộ Dao từ phố mua sắm đến thì Hồ Tiêu đã thức dậy.
Cửa tiệm còn chưa mở, tiếng ồn ào ngoài cửa cực kỳ chói tai, khó trách cậu ngủ không được.
Lộ Dao mang bữa sáng cho Hồ Tiêu từ cửa hàng đồ ăn nhanh, nhờ cậu đưa Nhị Tâm đến phòng bổ túc để ăn.
Hồ Tiêu nhìn bát cháo và bánh mì thịt nóng hổi mà sững sờ. Nhị Tâm sốt ruột chạy vòng quanh cọ tới cọ lui vào ống quần của cậu thiếu niên, thật lâu sau kéo lại tinh thần của cậu.
Ở cửa có quá nhiều người, mua đồ thì vẫn ổn nhưng còn có rất nhiều khách hàng hỏi về chương trình bổ túc.
Khi Từ Hiểu Hiểu và Tiêu Trạch đến thì đã bị chặn ở ngoài cửa, phải mất nửa ngày mới chen vào được.
Từ Hiểu Hiểu bước vào cửa hàng, đặt túi xuống và bắt đầu tiếp khách mua sắm.
Trước đó có ít người đến hỏi về chương trình bổ túc, lấy tờ rơi nhưng không theo dõi.
Vả lại người đến xem chiếm đa số, vì vậy Lộ Dao cũng không chú ý nhiều mà đưa Tiêu Trạch vào phòng bổ túc.
Hồ Tiêu đã ăn bữa sáng xong, đang nhàm chán cầm đồ ăn vặt chọc Nhị Tâm. Thấy chủ tiệm dẫn một thanh niên vào thì biết người này là học sinh bổ túc buổi sáng.
Cậu tùy tiện ném đồ ăn vặt ra ngoài, mặc cho Nhị Tâm nhào tới lấy, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Lộ Dao và Tiêu Trạch.
Lộ Dao giới thiệu ngắn gọn hai người với nhau rồi mở chìa khóa.
Hai người sống sờ sờ lập tức biến mất. May mà đã chuẩn bị tâm lý trọn vẹn, song Hồ Tiêu vẫn sững sờ, sau đó cậu phát hiện con rồng đen nhỏ đang ngủ trên bàn và quả cầu bạc nhỏ lơ lửng đều đã biến mất.
-
Tiêu Trạch mở mắt ra, phát hiện thân hình của mình không có gì thay đổi, quần áo vẫn như sáng nay.
Đột nhiên, vai bị vỗ nhẹ một cái khiến Tiêu Trạch quay đầu lại.
Con rồng đen nhỏ Alfred phe phẩy đôi cánh tròn của mình và chỉ về phía trước: "Cậu ta ở chỗ này."
Trong lòng Tiêu Trạch có không ít nghi hoặc, nhưng nhìn phía trước thì không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Nơi họ đang ở không phải là bất kỳ nơi nào mà Tiêu Trạch quen thuộc, phía trước giống như một bờ đê, dọc theo bờ đê trồng rất nhiều cây cối, cành cây mềm mại của những cây đại thụ rủ xuống mặt sông.
Gió khẽ thổi qua, mặt nước gợn sóng từng tầng từng lớp.
Trên bờ có rất nhiều băng ghế dài, trên chiếc ghế phía trước có một người đang ngồi.
Bóng lưng trông hơi gầy nhưng dáng ngồi thẳng tắp.
Tiêu Trạch biết đó là anh ta.
Một anh ta khác.
Bị Alfred lừa trên thế giới có một người yêu anh ta nhất, nhận được thư của chính mình và nỗ lực trưởng thành một mình.
Tiêu Trạch bước nhanh về phía bóng lưng kia, đi vài bước rồi chậm rãi dừng lại.
Tiêu Trạch luôn tin tưởng rằng mình sẽ gặp được người mình yêu nhất ở tuổi hai mươi hai, có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một bản thân hỗn độn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận