Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 111: Bé rồng vàng này trốn không thoát 3

Tay nghề của cô rất vững, không cần tham khảo hình ảnh, cầm cọ lông vẽ phác họa hình bé rồng lên ngón trỏ của Ti Kim, đây là một bé rồng con đang cuộn đuôi ngủ, sau đó vẽ một bé rồng đang ngồi xổm quăng đuôi lên ngón giữa, trên ngón út là một đống bảo vật lấp lánh, bên bảo vật xuất hiện một khúc đuôi rồng màu vàng.
Ngón cái và ngón áp út làm hiệu ứng mắt mèo của “Mắt rồng”, con ngươi vàng óng chiếu lên giữa móng tay xanh biếc, cạnh đồng tử vàng đậm hiện ra một vòng đường viền đen nhạt, đây chính là dáng vẻ đôi mắt của Ti Kim.
Lúc Lộ Dao vẽ, Ti Kim nín thở ngưng thần, sợ quấy rầy cô.
Bé rồng trên móng tay hiện ra đường nét, anh ta nhìn một cái đã thấy thích rồi.
Bé rồng cô vẽ cực kỳ đáng yêu, giống bé rồng con mập mạp ngốc nghếch trong hang rồng lúc trước.
Anh ta cũng thích “Mắt rồng” lắm, uy nghiêm cường thế, còn có hình bóng của anh ta.
Con người này có tay nghề rất khéo, còn thông minh.
Vẽ hình là phần khá rườm rà, làm xong tay phải, tay trái đơn giản hơn nhiều.
Lộ Dao ôm ra một chồng hộp, chọn ra khoảng mười viên đá và hạt cườm thích hợp, hỏi kiểu Ti Kim thích.
Cô đã đánh giá thấp lòng tham của rồng, tên này là điển hình của “Tôi muốn hết”.
Dù cô hỏi cái nào, anh ta cũng gật đầu muốn muốn muốn, ước gì có thể thò tay vào hộp vật liệu đảo một vòng rồi lấy ra.
Lộ Dao để hộp xuống, tiện tay chọn ra mấy hạt cườm đá đính lớn nhỏ khác nhau, nắm tay của anh ta nói: “Thứ đồ be bé này là tô điểm thôi, không phải càng nhiều thì càng đẹp đâu, hợp mới tốt nhất.”
Làm xong hai bàn tay, Lộ Dao tự thấy hài lòng.
Tay của anh ta đẹp, người cũng có khí chất, dù phối màu đậm xanh vàng thế này lên tay, cũng quyền quý bức người.
Người vốn đẹp, lại có khí thế, phối với bộ nail hoa lệ, không hề lộ vẻ nữ tính.
Cô chụp mấy bức ảnh lại: “Được rồi.”
Ti Kim rụt rè xòe tay ra ngắm nghía một lát, không khen đẹp, cũng chẳng nói là không hài lòng: “Bao nhiêu tiền?”
Thế giới này lưu thông đồng xu vàng, đồng xu bạc và đồng xu đồng, một đồng xu vàng bằng mười đồng xu bạc, một đồng xu bạc bằng một trăm đồng xu đồng.
Hệ thống cho hiển thị tài liệu, một đồng xu đồng đại khái tương đương với một nhân dân tệ, một đồng xu bạc tương đương với một trăm nhân dân tệ.
Không tham khảo sự chênh lệch mua bán của hai thế giới, Lộ Dao trực tiếp báo giá: “Hai đồng xu vàng.”
Ti Kim hơi trợn mắt, như không dám tin.
Lộ Dao bất an trong lòng, anh ta thấy đắt à?
Nếu rồng không muốn trả tiền, cô cũng hết cách đòi anh ta.
Ti Kim mở to mắt nhìn Lộ Dao một lát, phát hiện cô không hiểu anh ta, chỉ đành lên tiếng: “Trên tay tôi không phải dùng nước sơn có ngôi sao và cầu vồng sao?”
Năng lực học hỏi của rồng siêu mạnh, lúc nói ra danh từ mới “nước sơn” này, anh ta vô cùng đắc ý.
Lộ Dao nở nụ cười ngọt lịm: “Sao được chứ, không có ngôi sao và cầu vồng sao có thể lấp lánh thế này?”
Ti Kim nhìn chằm chằm vào ngón tay mình một lúc, chầm chậm gật đầu: “Nhưng tại sao rẻ vậy? Chỉ hai đồng xu vàng.”
Quả nhiên rồng rất giàu, Lộ Dao nghe ngóng được từ hàng xóm, một đồng xu vàng ở thị trấn Lục Bảo Thạch, một gia đình ba người dùng trong hai tháng vẫn cực kỳ dư dả.
Lộ Dao: “... Anh là khách hàng đầu tiên của tiệm, ưu đãi đặc biệt, giảm giá cho anh 50%.”
Rồng không hiểu “ưu đãi đặc biệt” và “giảm giá 50%”, Lộ Dao lại giải thích cho anh ta rất lâu.
Sau khi Ti Kim hiểu được thì rất vui vẻ, thanh toán xong, xòe mười cái móng bling bling đi ra khỏi cửa hàng.
Trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ: Phục vụ làm nail thật tuyệt, tôi muốn nói cho bạn mình!!!
[Thành công tiếp đón một vị khách, hoàn thành nhiệm vụ ban đầu! Tiến độ thu thập sổ tay hướng dẫn +1, lý luận ma pháp sơ cấp +1.]
Trước mắt Lộ Dao xuất hiện một sổ tay hướng dẫn sinh vật bán trong suốt dày, một vùng tối đen trước mặt như không bật đèn, chẳng thấy được nội dung gì. Lật đến phần sau, có một trang “Rồng Vàng Khổng Lồ” được tô sáng, bên cạnh có một chú thích nhỏ: Một trong số những con rồng lớn tuổi và hiếm có nhất của Long tộc ở Đại lục Alexandria, quản lý khu khoáng sản.
Lúc Ti Kim rời đi có nói tên anh ta cho Lộ Dao, xem ra bé rồng vàng chính là hình rồng của anh ta, quản lý khu khoáng sản, thật sự là có nhà ở hầm mỏ này.
Hệ thống hiện ra: [Nhưng cô đã lừa anh ta.]
Nó còn đang day dứt chuyện ngôi sao và cầu vồng.
Lộ Dao: “Đó là nghệ thuật hóa ngôn từ, bé rồng vàng này đã trốn không thoát rồi, đừng sợ.”
Hệ thống: [...]
Rốt cuộc cô có tự tin gì?
Con rồng kia chỉ là tò mò, chẳng có hứng thú với tiệm làm nail của cô, trải nghiệm một lần thỏa mãn lòng hiếu kỳ, sao có thể đến tiếp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận