Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 341: Bông hoa trên tai cậu ta là bản thể 1

Lộ Dao hỏi hệ thống: “Dị tộc là thế nào?”
Hệ thống vẫn còn đang để ý đến chuyện cô nói nó ngốc, giả vờ không nghe thấy.
Lộ Dao đổi câu hỏi: “Làm sao để phân biệt được nhân viên đến ứng tuyển có phải là dị tộc hay không?”
Vấn đề liên quan đến nhiệm vụ, hệ thống không thể từ chối.
Hệ thống: [... Tiêu một nghìn điểm giá trị nhân khí, có thể đổi được bảng thông báo tuyển người chỉ có dị tộc nhìn thấy, chủ tiệm có muốn đổi không?]
“Có.” Lộ Dao quả quyết lựa chọn.
Trước có tiệm đồ ăn nhanh và tiệm nail, thân phận của nhân viên có phải là người hay không, Lộ Dao đều có thể chấp nhận, nhưng ít nhất cô phải biết được nhân viên có nền tảng.
Hệ thống không nhịn được hỏi: [Hình như bà chủ không hề quan tâm đến nhiệm vụ nguy hiểm chết chóc nhỉ?]
Lộ Dao: “Nếu như tôi lo lắng thì có thể không tuyển nhân viên từ Dị tộc à?”
Hệ thống: [... Không thể, đây là điều kiện nhiệm vụ. Nhiệm vụ thất bại, hành trình hiện thực hóa giấc mơ của chủ tiệm sẽ dừng bước tại đây.]
Lộ Dao nhún vai: “Vậy thì thôi.”
Lo lắng không có tác dụng, vậy thì cứ bước về phía trước thôi.
[...]
Hệ thống cạn lời, hỏi thêm một câu, lại thêm một chứng cứ cho việc “không thông minh”.
Bảng thông báo tuyển người đặc biệt được dính lên trước cửa, Lộ Dao ngắm nhìn hồi lâu.
Cô thấy bảng thông báo tuyển người dán ngoài cửa, bình thường khách khứa ra vào đều liếc nhìn, nhưng không có phản ứng gì.
Ngoài trời mưa càng ngày càng to, trên đất đã bắt đầu tích tụ đừng hố nước nhỏ.
Giậm chân xuống, cũng không để lại dấu chân.
Nhưng hệ thống danh sách đen của cửa hàng Blind Box tự động có hệ thống phòng bị, bây giờ ở bên ngoài tiệm có một lớp phòng ngự mỏng trong suốt.
Nước chảy đến bên tiệm, giống như có gì đó ngăn lại, tự động chảy qua.
Ngoài trời mây bay trùng điệp, từng tầng mây xám xịt nặng trĩu, thẳng tắp trôi dạt, có cảm giác kìm nén của một trận mưa bão.
Lộ Dao quay người bước vào tiệm, blind box giới hạn mùa đông đã có thể lấy xuống khỏi giá, chuẩn bị dòng mới lên sàn.
Cơ Phi Mệnh vẫn luôn quan sát Lộ Dao, nhìn chằm chằm không gian đen ngòm cô bước vào mà ông ta không thể, lên tiếng gọi cô lại.
Lộ Dao quay đầu, nhìn thấy ông ta thuận miệng hỏi: “Sao thế? Không quen với công việc sao?”
Trong lòng Cơ Phi Mệnh tự nói làm việc ở đây không khác với dưỡng lão là mấy, mỗi ngày chạy đi đưa nhẫn hai lần, cường độ còn không bằng đi vòng quanh tiểu khu, có gì mà không quen chứ?
Chỉ là không gian hoạt động của ông ta quá nhỏ, ngoại trừ giao hàng, thời gian còn lại đều rất nhàm chán.
Nhưng Lộ Dao từng nói, ông giao hàng xong thì có thể tan làm, không cần ở lại trong tiệm.
Ông ta vô cùng hiếu kỳ thế giới bên ngoài, ngưỡng mộ chủ quán có thể tùy ý ra vào, lại có nhiệm vụ giám sát chủ quán, trước giờ không bằng lòng tan làm trước.
Ông ta đã hiểu, chỉ dựa vào ông ta thì không thể nào khống chế được Lộ Dao, nhưng cũng không để ý quá nhiều nữa, thậm chí bắt đầu chờ đợi con đường tiếp theo sẽ thông đến nơi nào.
Cơ Phi Mệnh lắc đầu, không tính nói ra suy nghĩ của mình, nhắc đến chuyện mình để ý hơn một chút: “Bà chủ, nhóc mập kia mắc bệnh gì vậy? Nếu như cần đến bác sĩ, tôi có thể liên hệ giúp. Bác sĩ tốt nhất ở mọi khoa đều có thể liên hệ được, đến chẩn đoán cho xem cũng không thành vấn đề.”
Lộ Dao không ngờ ông ta sẽ nhắc đến chuyện này.
Cô không hiểu mảng y, vốn tính hỏi nhân viên tiệm nail, lúc này nhìn Cơ Phi Mệnh: “Nếu như muốn đến chẩn đoán, phải ký hiệp ước bảo mật, ông chắc chắn có bác sĩ đồng ý đến chẩn đoán?”
Cơ Phi Mệnh gật đầu: “Nếu như cô cần, tôi có thể lập tức sắp xếp.”
Lộ Dao ngẩn người, không hổ là sử đại nhân của thần cũ, trong tay có vài mối quan hệ.
Cô không lập tức đồng ý: “Chuyện này để tôi nghĩ đã.”
-
Một hàng người Diêu Y Y quay về sau khi đổi thức ăn và đồ dùng hằng ngày từ trong cửa hàng Blind Box, tâm trạng vô cùng kích động.
Người trong căn cứ bọn họ rất ít, thức ăn chính, thực phẩm, trái cây và dược phẩm năm người mang về, dùng để cứu khẩn cấp hoàn toàn không thành vấn đề.
Đợi đến khi dân cư trong căn cứ dần khôi phục lại thể lực, có thể tổ chức vài nhóm người đến cửa hàng Blind Box đổi đồ.
Trên đường mưa càng lúc càng to, nước đọng lại trên mặt đất, bọn họ bung dù, mặc áo mưa, bước ra khỏi phạm vi khu phía Đông, tiếp tục đến về phía Tây đằng trước.
Trước kia không có cảm giác gì, lần này quay về từ phía Đông, bọn họ bỗng cảm thấy càng đi về phía Tây, cảnh sắc càng hoang vắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận