Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 443: “Hi, Lộ Dao!” 2

Lộ Dao định lắp thêm đồ chơi tiêu khiển có cường độ cao và thú vị ở phòng chim và phòng mèo, đôn đốc mèo béo và chim mập hoạt động.
Ra kế hoạch xong, Lộ Dao chậm rãi ăn mì hải sản, ăn được một nửa thì Thanh Mỹ đến.
Cô đẩy mì vốn đã nấu cho Cửu Hoa qua: “Ăn mì không? Nấu cho khách đó, cô ấy đi trước rồi.”
Lộ Dao lấy mì tươi từ cửa hàng đồ ăn nhanh, lớn nhỏ đồng đều có độ dai, phủ thêm hải sản phong phú lên mì, nước súp tươi ngon, ngâm nửa ngày cũng không bở thành đống.
Thanh Mỹ không nỡ lãng phí, mì khách chưa đụng vào cô ấy không chê, ngồi xuống ăn, chỉ là ăn hơi lơ đễnh.
“Sao vậy?” Lộ Dao xua đuổi mấy đứa Quần Boxer, Nhị Tâm ăn hết thức ăn mèo, lại ngồi xổm một bên nhìn chúng, không hề nể tình tiếp tục húp mì.
Trên sợi mì khá to phủ một lớp súp màu trắng sữa, phối với tôm và càng cua đã lột vỏ, xì xụp mấy ngụm lớn, phiền não gì đều mất hết.
Thanh Mỹ khuấy mì, chần chừ một lát, nói ra: “Ảnh hậu rời đi tận mấy ngày rồi.”
Cô ấy hiểu chắc chắn Ảnh hậu có rất nhiều việc phải làm, nói không chừng quay về thì phải xử lý công việc của cô ấy.
Nhưng cứ mãi không có tin tức, cô ấy không thể khống chế mà suy nghĩ lung tung, nếu không thì hôm qua cũng sẽ không sốt ruột đến hoảng, lăn ra ngoài ngoài phòng sứa.
Lộ Dao cầm bát lên uống hết nước mì, nói: “Cô đừng vội. Lỡ như không được tôi nghĩ cách. Phải rồi, con sao biển chocolate rời đi hôm qua sáng nay lại đến, nhưng không lâu lại đi rồi.”
Thanh Mỹ ngạc nhiên: “Lại đến à?”
Lộ Dao gật đầu: “Phải, đây là lần thứ ba cô ấy đến cửa hàng rồi, so với bà chủ tôi đây còn đến tự nhiên hơn. Tôi có dự cảm cô ấy còn đến nữa. Cô để ý chút.”
Thanh Mỹ gật đầu, cảm xúc lo lắng giữa mày tản đi đôi chút.
Sao biển chocolate lại đến rồi, cô ấy hỏi tình hình bên ngoài.
Lộ Dao dọn bát đứng dậy, thay đồ lặn chuẩn bị ra ngoài.
Không trực tiếp nói chuyện cô lấy được quyền hạn với Thanh Mỹ chủ yếu vì muốn lên bờ xem tình hình trước đã.
Theo lịch sử hệ thống, Lộ Dao bơi thẳng lên hơn ba mươi mét, mạnh mẽ ngoi lên khỏi mặt biển. Lớp màn chắn vốn tồn tại đã biến mất rồi.
Cô điều chỉnh tư thế, quan sát xung quanh.
Biển, biển, biển, biển, toàn là biển.
Vị trí cô đang ở là chính giữa một vùng mênh mông, dù nhìn về hướng nào cũng chỉ thấy biển xanh vô bờ.
Cảm giác thất vọng cực đại dâng lên như sóng thần, Lộ Dao nói không rõ lý do.
Dưới biển trời, con người quá nhỏ bé.
Tựa như cá ngựa lùn trốn trong bụi san hô sống cả đời dưới biển sâu.
Cảm xúc cô đơn như bọt sóng lác đác cuộn lên theo gió biển từng chút xâm chiếm lấy giác quan.
“Ùm!” Tiếng hát của cá voi từ rất xa truyền đến, mang theo một loại ý vị cổ xưa, Lộ Dao thình lình thấy hơi lạnh.
Hệ thống chợt “ưm” một tiếng, Lộ Dao khôi phục tinh thần: “Sao đấy?”
Hệ thống: [Có một con người đang ở chung với bầy cá nhà táng.]
Lộ Dao: “Cá nhà táng và con người?”
Trong loài cá voi, tốc độ bơi của cá nhà táng không tính là nhanh, khoảng từ hai mươi đến ba mươi cây số trên giờ.
Nhưng so với con người, vậy đã là quá nhanh rồi.
Lộ Dao rất nhanh đã nhìn thấy mặt biển không xa liên tiếp có tia nước phun lên trời, kèm theo tiếng vang đáng sợ, lên xuống trầm bổng.
Độ cao và âm thanh của tia nước còn đồ sộ hơn nghe đọc trong tài liệu, cơ thể Lộ Dao cứng đờ, không biết là do sợ hãi hay kích động.
Mặt biển rộng lớn bao la, bầy cá nhà táng khổng lồ lướt qua Lộ Dao mà đi.
Chúng phảng phất như không nhìn thấy cô, thong thả bơi qua bên cạnh cô, mãi đến khi... Cô trông thấy có một con sao biển chocolate rất quen mắt đang nằm sấp trên đầu một con cá nhà táng trong bầy.
“Cửu Hoa?” Lộ Dao buột miệng gọi, ngạc nhiên đến nỗi giọng cũng hơi run rẩy.
Vòi sao biển béo ú hơi nhún lên, hình như hơi kinh ngạc, sau đó lười biếng bò lên sống lưng dày rộng của cá nhà táng, xoay qua: “Hi, Lộ Dao!”
Lộ Dao cố gắng hết sức duy trì thăng bằng: “Sao cô lại ở đây?”
Cửu Hoa ra khỏi nước vẫn là hình dáng sao biển, nhún vòi giãn ra, thoải mái phơi nắng: “Tôi đang đi du lịch với cá nhà táng, tiện thể xem xem có thể thu thập được phân của chúng không.”
Nghe nói phân của cá nhà táng sau khi qua cách xử lý làm khô đặc thù, là nguyên liệu của long diên hương.
Lộ Dao: “...”
Nên nói với cô ấy rằng phân của cá nhà táng lúc đầu không khác gì phân bình thường thế nào đây?
“Cô thì sao? Sao lại ở đây?” Chú cá nhà táng chở Cửu Hoa lộ ra mặt nước vài giây một lần, không để cô ấy rơi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận