Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 271: Âu hoàng quá, một phát trúng luôn 4

Rót đầy nước nóng, chờ một lúc, cuối cùng để thành phần nhỏ ẩn giấu vào.
Trước sự chờ mong của mọi người, Chu Nghênh xé mở gói thành phần nhỏ.
Gói thứ nhất lại là hai miếng xương sườn đã được nấu chín, mới vừa xé ra liền có mùi thơm. Còn có một gói là rau xà lách tươi mới đã được nấu qua, tản ra hương thơm rau xanh đặc trưng, ngâm một chút trong nước nóng là có thể ăn.
Các thành viên của tiểu đội đều hai mắt nhìn thẳng, có thịt có đồ ăn, dường như vẫn chưa có thịt động vật biến dị và rau củ.
Thật ra Lộ Dao còn muốn ẩn giấu thêm trứng chiên, nhưng bị yêu cầu hạn chế trong năm trăm gram, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Chờ blind box có thêm điều kiện, cô sẽ liền thêm món trứng chiên ốp la cháy xém thơm thơm.
Chu Nghênh không nhịn được, không thành thạo mà sử dụng dĩa, gắp một miếng mì sợi, khịt mũi cho vào miệng, hai mắt trừng lớn, sau một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần: "Đây là mì sợi? Dai dai giòn giòn, thơm đến mức muốn cắn cả đầu lưỡi, cái này cũng ngon quá đi!"
Trương Bách thật sự không nhịn được, chen qua: "Nghênh Nghênh, cho tôi ăn một miếng."
Lữ Viễn Phàm đứng bên cạnh cũng đang nuốt nước miếng, hương vị của mì gói giống như vị của quả bom, không ngừng trêu chọc thần kinh yếu ớt, thật muốn ăn.
Năm người chia hết một thùng mì gói, tay chống xuống sàn, vẫn chưa đã thèm.
Trong một hộp mì chỉ có hai miếng sườn, Chu Nghênh dùng tay chia thịt, chia làm năm phần, một người nếm một chút mùi vị.
Nghỉ ngơi một lúc, năm người lấy ra tinh hạch còn dư lại trên người, miễn cưỡng lấy ra được sáu mươi đồng xu blind box.
Bọn chúng lại thương lượng, Blind box mì gói sẽ tiết kiệm hơn, chắc bụng hơn đồ uống nóng. Nhưng nước đường nóng hổi cũng khiến người ta không thể nào bỏ qua.
Cuối cùng, bọn họ quyết định lấy một blind box đồ uống nóng, ba blind box mì gói.
Lần này do ba đội viên khác lấy ra.
Cách để lấy blind box vô cùng thú vị đối với bọn chúng.
Mỗi một lần, đều như trận địa sẵn sàng đón quân địch, tràn ngập cảm giác căng thẳng.
Lộ Dao ở cạnh đến thích thú, niềm vui lớn nhất khi chơi blind box chính là ở chỗ thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Đám nhóc này đã bị chìm sâu rồi.
Rút ra bốn blind box, Lữ Viễn Phàm chuẩn bị đưa các đội viên rời đi.
Chu Nghênh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Lộ Dao: "Bà chủ, có còn ra blind box mới không?"
Lộ Dao gật đầu: "Đương nhiên."
Tiểu đội năm người bước đi trong đêm vĩnh hằng, để lại một viên tinh hạch nhỏ chiếu sáng, trong ngực ôm blind box mới vừa lấy ra, tâm trạng kích động.
Anh trai Chu Diên của Chu Nghênh dẫn theo một tiểu đội, nửa đường gặp được bọn họ, lạnh mặt nghiêm khắc răn dạy: "Mấy đứa không muốn sống nữa sao? Lúc này lại lén ra ngoài, không biết người lớn sẽ lo lắng bao nhiêu à?"
Mấy đứa nhỏ cúi đầu đứng chụm lại một chỗ, mấy lần Chu Nghênh muốn nói đều bị Chu Diên răn dạy đến mức không dám lên tiếng.
Đêm vĩnh hằng kéo dài, đồ ăn khan hiếm, tất cả mọi người đều bụng đói kêu vang.
Mấy đứa nhỏ lén người lớn chạy ra ngoài, cho rằng có thể tìm được đồ ăn, nhưng không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, các bậc cha mẹ bị hù chết khiếp.
Có trời mới biết để nuôi sống một đứa nhỏ tới khi mặt trời mọc sau ngày vô thường có bao nhiêu khó khăn.
Thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi này, ăn được một miếng cơm đều là người lớn và anh chị để dành được.
Nếu như chết yểu ở bên ngoài thì ai chịu nổi chứ?
Chu Diên tức sắp điên rồi, anh ta mới vừa làm xong nhiệm vụ, từ bên ngoài trở lại căn cứ liền nghe nói em gái đã biến mất.
Không nghỉ được một hơi, đã lập tức ra ngoài tìm người.
Chu Nghênh muốn chờ anh trai trút giận xong, rồi lại nói ra thu hoạch lớn của bọn chúng trong chuyến đi này.
Nhưng Chu Diên lải nhải đã gần hai mươi phút mà vẫn chưa niệm kinh đủ.
Bên cạnh có thành viên của tiểu đội khuyên anh ta trở về rồi nói tiếp liền bị đè đầu mắng mấy câu, không ai còn dám tiếp tục xin giùm.
Lúc này, Lữ Viễn Phàm lấy blind box đồ uống nóng từ trong ngực ra, giơ lên trước mặt Chu Diên: "Anh Chu Nghênh, lần này bọn em đã tìm được một cửa hàng nhỏ rất thần kỳ ở bên ngoài, dùng tinh hạch có thể lấy được đồ ăn. Đây là đồ uống bọn em mang về, thật sự có thể uống."
Sợ Chu Diên không tin, Lữ Viễn Phàm nhanh chóng quyết định, mở nắp lon, mùi vị thơm ngọt mang theo hơi nóng tỏa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận