Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 804: Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 4

Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 4
Đôi vai Hồ Tiêu sụp xuống, cậu thỏa hiệp rồi: “Tôi phải làm gì bây giờ?”
Lộ Dao nở nụ cười dịu dàng: “Trước hết gọi một tiếng “mẹ” nghe xem nào?”
Hồ Tiêu: “…”
Lộ Dao không đùa nữa, đứng dậy bước vào nhà bếp lấy vài hộp điểm tâm và quà cáp đã chuẩn bị trước: “Vừa dọn đến nhà mới thì đương nhiên phải chào hỏi hàng xóm rồi. Hồ Tiêu, cùng mẹ ra ngoài một chuyến.”
Hồ Tiêu không nhịn được trợn trắng mắt, chầm chậm nhảy xuống sofa, bước đến cửa mang giày vào.
Lộ Dao đứng trước cửa, nhẫn nại đợi Hồ Tiêu mang giày xong rồi đưa tay về phía cậu.
Hồ Tiêu khựng lại một lúc lâu mới bước đến nắm lấy bàn tay ấy.
Bàn tay của cô gái kia hơi gầy, nhưng lại rất mềm mại ấm áp, khác hoàn toàn với bàn tay của người phụ nữ trong trí nhớ của cậu.
Hai người đứng ngoài cửa, có tiếng đàn piano vọng ra từ nhà ba lẻ năm.
Lộ Dao chuẩn bị đến các gia đình bên cạnh để luyện tập cách nói, cuối cùng mới đến nhà ba lẻ năm.
Nhưng tiếng piano của nhà ba lẻ năm bỗng nhiên dừng lại, cơ thể Hồ Tiêu cứng đờ, hít sâu hai lần mới ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao: “Bắt đầu rồi đấy.”
Lúc còn nhỏ chính là như vậy, người phụ nữ hy vọng cậu sẽ giúp mình nở mày nở mặt nên đã đăng ký rất nhiều lớp bổ túc, lớp piano, lớp toán Olympic và thư pháp cho cậu.
Đúng thật là cậu cũng có thiên phú, môn nào cũng học không đến nỗi tệ.
Vì thế gia đình còn mua cho cậu một cây piano đắt tiền, ngày nào cũng phải luyện đàn mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng tính khí của người đàn ông lại nắng mưa thất thường, lúc vui vẻ thì sẽ khen vài câu, lúc buồn thì sẽ đột nhiên ra tay, không có gì gọi là báo trước cả.
Với tình huống tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại như thế, phần lớn là lúc tâm trạng của người đàn ông không được tốt.
Lộ Dao kéo Hồ Tiêu xoay người lại, đưa tay lên ấn chuông của nhà ba lẻ năm.
Không có ai đáp lại, Lộ Dao lại ấn vài lần nữa, đồng thời đưa tay lên gõ cửa: “Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Khoảng hai ba phút sau, cửa được mở ra từ bên trong, người đàn ông có dáng vẻ đứng đắn xuất hiện phía sau cửa: “Cô là?”
Lộ Dao thuận thế đẩy cửa ra một chút, đưa hộp điểm tâm ra: “Xin chào tôi là Lộ Dao, là hàng xóm mới ở nhà ba lẻ sáu bên cạnh, đây là con trai tôi Hồ Tiêu.”
Người đàn ông nhận lấy hộp điểm tâm, rũ mắt nhìn cậu nhóc đầu cà rốt đứng bên cạnh Lộ Dao, khóe môi cong lên một nụ cười: “Khách sáo rồi.”
Hồ Tiêu bị nụ cười ấy dọa cho một phen, cậu ôm lấy chân Lộ Dao theo thói quen, trốn ra phía sau.
Lộ Dao khẽ cúi người ôm lấy cậu, cười gượng: “Thằng nhóc này bình thường nghịch lắm, nhưng cứ gặp người lạ là ngại ngùng. Nghe nhà bên cạnh nói gia đình anh có một đứa nhỏ trạc tuổi đúng không?”
Người đàn ông thờ ơ gật đầu.
Lộ Dao không nhìn ra người đàn ông không còn kiên nhẫn nên đã tiếp tục nói: “Đúng lúc nghe được tiếng đàn piano vọng ra từ nhà anh, là cậu nhóc nhà anh đàn sao?”
Mi tâm người đàn ông hiện lên vài nếp nhăn, quay đầu gọi: “Hồ Kỳ, ra đây chào hỏi một tiếng với dì và anh nào.”
Tên thật của Hồ Tiêu là Hồ Kỳ.
Hồ Kỳ bước từ trong phòng ra, mặt vẫn còn vương vấn nước mắt.
Người đàn ông chú ý đến sắc mặt thăm dò của Lộ Dao nên đã đứng thẳng lưng, giải thích một cách nhạt nhẽo: “Nó không nghiêm túc luyện đàn, luôn nghĩ đến chuyện ăn đồ vặt, vừa rồi tôi nói nó vài câu.”
Hồ Tiêu đứng bên cạnh Lộ Dao, chạm mắt với Hồ Kỳ, cảm xúc phức tạp khó nói.
Hồ Kỳ nửa tỉnh nửa mê, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh người đàn ông, không phản ứng gì với câu người đàn ông kia vừa nói, thốt lên câu “chào dì” một cách vang dội.
Lộ Dao lấy con búp bê bằng lông có hình dáng của bé rồng đen đưa qua đó: “Hồ Kỳ, chào con. Lần đầu tiên gặp mặt nên tặng con một con bé rồng đen. Nó tên Alfred, nếu có chuyện gì buồn lòng thì cũng có thể nói với nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận