Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 600: Giải thích cho các quan chức 5

Lý Xuân Hoa không dám tin, ánh mắt nhìn Lộ Dao giống như đang nhìn quái vật: "Ngươi không phải là người!”
Mấy người Trương Thành kinh hãi, trong lòng cũng có chút lạnh run.
Bằng chứng này thực sự không thể chối cãi, nhưng thủ đoạn thu thập bằng chứng thật là quá đáng sợ.
Lộ Dao vẫy tay với Phó Trì đứng bên cạnh: "Tiểu Phó, giải thích cho mấy vị quan chức một chút.”
Tiểu Phó: "... Vâng.”
Phó Trì lấy ra máy bình thường dùng để quay phim, bày ra cho đám người Trương Thành xem: "Thật ra người này làm việc bí mật, cũng rất cẩn thận, ngay cả máy giám sát trong kho hàng cũng không quay được sơ hở, phát hiện nàng ta trộm cắp là một điều cực kỳ trùng hợp..."
Lúc Phó Trì sàng lọc tài liệu, ngẫu nhiên phát hiện có một cái máy mỗi ngày đều quay được Lý Xuân Hoa buổi trưa sẽ ra ngoài một lát, nhưng lại không nhìn ra có vấn đề gì, theo bản năng nói với Lộ Dao tình huống này.
Sau khi Lộ Dao biết được kho hàng bị trộm, bề ngoài không có phản ứng, lén lút động tay động chân trên nguyên liệu nấu ăn, ai trộm đều lưu lại chứng cứ.
Đối với những máy quay hình ảnh, cùng một nguồn gốc với việc sản xuất phim, xuất phát từ cùng một kỹ thuật.
Phó Trì cố gắng dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích nguyên lý, đám người Trương Thành nghe mà đầu óc choáng váng, tất nhiên là không hiểu, cuối cùng đành phải mang bốn tên trộm về nha phủ trước.
Ngày hôm sau, kết quả xét xử được đưa ra.
Bốn tên trộm đều bị bắt, trách phạt ba mươi đại bản, dán thông báo toàn thành.
Kẻ sai khiến bốn người trộm cắp chính là hai nhóm người, Trần Tiểu Lục và Triệu Kim Hương được thuê ở tửu lâu Trường Dương ở thành Tây, nguyên liệu nấu ăn trộm ra để lại một phần, còn lại tất cả đều bán cho tửu lâu Trường Dương, bây giờ cũng không tìm bắt được.
Người sai Lý Xuân Hoa chính là ông chủ quán mì, ông ta ở thành Nam còn có một cửa hàng kẹo đường, thích bỏng ngô của rạp chiếu phim nhưng dù thế nào cũng không làm ra được vị tương tự, biết được rạp chiếu phim tuyển người liền để tỳ nữ trong nhà đi ứng tuyển, kết quả chỉ có Lý Xuân Hoa thông qua phỏng vấn.
Mấy người Trần Tiểu Lục mới nghe nói bị mấy bản thì thấy không sao hết, trong lòng còn mừng thầm.
Bọn họ ở rạp chiếu phim cũng không phải ngồi không suốt bảy ngày, xem Cẩu Tử làm bỏng ngô, xúc xích nướng, đồ uống vô số lần, chờ thân thể khỏe rồi tìm chút nguyên liệu không khác là mấy, có thể tự làm để buôn bán.
Ba người âm thầm cất giấu rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đến lúc đó mô phỏng khẩu vị giống bảy tám phần, bán rẻ một chút cũng là một con đường sống.
Chờ bò ra từ phủ nha, ngủ một giấc, Trần Tiểu Lục mở mắt ra, trong đầu quên mất một phần.
Hắn ta nhớ rõ là đến rạp chiếu phim làm thuê, cũng nhớ rõ chuyện trộm cắp, nhưng dù thế nào cũng không nhớ tới nơi giấu nguyên liệu nấu ăn đã trộm, cũng không nhớ ra bố cục trong rạp chiếu phim, phương pháp chế biến ăn uống kia, thậm chí chỉ cần nghĩ một chút là đau đầu muốn nứt ra, ghê tởm buồn nôn.
Ba người còn lại giống như hắn ta, quên tất cả các chi tiết về rạp chiếu phim đồng thời còn đau đầu đến mức muốn sinh bệnh.
Không biết bao lâu, cuối cùng bốn người nhớ tới lúc tiến vào rạp chiếu phim ký một phần thỏa thuận kỳ lạ, lại nghĩ đến bà chủ, chỉ cảm thấy cả người rét run, đêm không ngủ được.
Ông chủ của tửu lầu Trương Dương và ông chủ quán mì không bị ảnh hưởng, thoải mái sử dụng nguyên liệu nấu ăn trộm cắp từ rạp chiếu phim.
Một ngày nọ, các nguyên liệu đã được sử dụng hết, lại có một viên đá quý đen và sáng nằm ở dưới đáy túi.
Hai người nhìn thấy viên đá kia thì yêu thích không buông tay, thường xuyên cầm trong tay chơi đùa, càng nhìn càng thích, không khỏi lại nhớ tới rạp chiếu phim, trong mắt tràn đầy tham lam.
Nhưng cũng từ ngày hôm nay, trong mộng hai người đều sẽ bị ác quỷ truy đuổi, cho dù như thế nào cũng không tỉnh lại, đêm đêm bị tra tấn đến hừng đông.
Khi thần trí của người chủ không tỉnh táo, việc kinh doanh của bản thân họ cũng bắt đầu xuống dốc...
Rạp chiếu phim lại đăng thông báo tuyển dụng, tuyển dụng người mới.
Phó Trì vô cùng buồn bực, chọn bốn người, tất cả đều là người khác ngầm gài vào, nhưng chủ tiệm tuyển người thì lại không thành vấn đề.
Quản lý sảnh bắt đầu nghi ngờ khả năng của mình, không bao giờ muốn làm công việc của nhân sự nữa.
Lộ Dao đang sửa lại kho hàng, hệ thống lại nhảy ra: [Ông chủ tửu lâu Trường Dương và ông chủ quán mì bị Ma Thần đại nhân theo dõi.]
Lộ Dao dừng công việc trong tay một chút: "Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô còn chưa ra tay, chủ yếu là gần Trung thu phải xử lý quá nhiều chuyện, chưa kịp làm gì.
Hệ thống: [Chả lẽ cô đã quên cô có ngón tay của Ma Thần đại nhân sao?]
Lộ Dao gật đầu: "Đương nhiên là không quên.”
Hệ thống: [Ma Thần đại nhân kiêng kỵ nhất là người tham lam vô độ, có lẽ là chê động tác của ngươi quá chậm.]
Lộ Dao vui vẻ: "Ma Thần đại nhân ra tay, cũng không cần tôi phí tâm.”
Hệ thống có nỗi khổ khó nói.
Tuy không rõ ràng nhưng sự liên kết giữa chủ tiệm và Ma Thần quả thật đang trở nên chặt chẽ.
Hồng Ngọc đẩy cửa tiến vào: "Bà chủ, ông chủ của Ngọc Quế Trai tới rồi, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Ngọc Quế Trai là một trong những cửa hàng bánh nổi tiếng nhất ở Lương Kinh, cửa hàng chính mở trên phố Ngọc Trúc.
Lộ Dao đã ăn qua điểm tâm nhà ông ấy, có chút bất ngờ, trong lòng cũng có chút suy nghĩ đối với lần đến thăm của ông chủ này, xoay người đi ra ngoài: "Mời ông ấy vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận