Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 172. Cao nhân trong dân gian

Chương 172. Cao nhân trong dân gian


Tô Du cuối cùng cũng nhận ra, thường đi dạo ven sông, làm gì có chuyện không ướt giày.

Đang định tiến triển dần dần, ai ngờ thư ký Tống đột nhiên chui ra, đúng thật là!

"... Lát nữa tôi sẽ mời anh ấy ăn một bữa, người đông phức tạp, tôi mời anh ấy chắc là được."

Thư ký Tống đã nhận lời mời của quản đốc Cao, chuẩn bị đến nhà máy giám sát công việc, sẵn tiện uống chén trà.

Mọi người cùng lên chiếc xe jeep cũ kỹ của nhà máy.

Là một lãnh đạo, chủ tịch Tôn vẫn cần thể diện. Nhưng chưa từng nghĩ sẽ lấy đồ của cấp dưới làm của riêng: "Đây là Tiểu Tô và tôi đề xuất. Tôi cả thấy đề nghị này không tệ, cho nên đã báo cáo lên."

Thư ký Tống kinh ngạc nhìn Tô Du. Ồ, hóa ra nữ đồng chí này là cao nhân trong dân gian.

Tô Du ngượng ngùng nói: "Đây cũng không thể nói hoàn toàn là của tôi được. Là chủ tịch Tôn của chúng tôi mỗi ngày đều sầu não vì vấn đề cơm ăn áo mặc và chỗ ở cho công nhân trong xưởng, tôi chỉ là ngẫu nhiên nghĩ ra, nên đề cập với chủ tịch Tôn thôi, cũng may là chủ tịch Tôn xem trọng, nên mới có được thành quả ngày hôm nay. Điều này phải nhờ chủ tịch Tôn của chúng ta có tài lãnh đạo giỏi."

"..."

Nghe được lời nói cường điệu của Tô Du về lãnh đạo, thư ký Tống đột nhiên cảm thấy mình cũng tìm được loại cảm giác như vậy.

Đây mới là cảnh giới cao của việc làm thư ký.

Bất cứ lúc nào cũng đừng quên tâng bốc lãnh đạo. Nếu như đổi lại là thư ký khác, chắc là bây giờ đang tự mình vênh váo rồi, làm gì còn ở đây mà nịnh nọt lãnh đạo?

Cao nhân trong dân gian.

Nhìn xem, chủ tịch công đoàn của nhà máy dệt lần này trông có vẻ tươi rói, trong lòng chắc mãn nguyện lắm đây.

“Khụ khụ, Tiểu Tô chúng ta thì không có gì để nói, con người quá thành thật rồi.” Chủ tịch Tôn mỉm cười nói.

Thư ký Tống cũng cười theo. Thành thật cái gì chứ, người thành thật không nói ra những lời đó. Vẫn nói tiếp: “Có vẻ như dưới tay tưởng giỏi không có binh yếu. Chủ tịch Tôn và đồng chí Tiểu Tô đều là người có năng lực làm việc."

Quản đốc Cao ngồi bên cạnh nghe những lời này bỗng nghiến chặt răng. Trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, sao bản thân ông ta lại không gặp được một cô thư ký nào như thế nhỉ. Thời khắc quan trọng cũng đến giúp mình chém gió chứ.

Không lâu sau xe cũng đã đến nhà máy dệt. Quản đốc Cao kính cẩn đón tiếp thư ký Tống đến ủy ban công xưởng ngồi chơi. Nhưng vị thư ký này thông báo không muốn ngồi mà muốn đi tham quan công xưởng một chút, tìm hiểu tình trạng làm việc của công nhân. Ngoài ra còn muốn tìm hiểu tình hình bố trí nhà ở kỳ sau.

Chủ tịch Tôn nghe vậy lập tức vô cùng phấn khích: “Cái này công đoàn chúng tôi rõ nhất, nếu không thư ký Tống đến chỗ công đoàn chúng tôi, chúng ta sẽ mở cuộc hợp tổng thể, thư ký Tống muốn biết cái gì, chúng tôi cũng có thể giải thích kỹ càng hơn cho cậu."

Thư ký Tống vừa nghe, bỗng chốc không biết làm sao.

Lần này lượng công việc quá nhiều. Thời gian toàn dùng để qua loa cho xong chuyện.

"Hay là không cần đâu, mọi người đang lúc bận rộn, không cần phải điều động binh lực như thế, các người cứ đưa mấy tài liệu liên quan để tôi xem một chút là được rồi, tôi tìm hiểu một chút thì sẽ về báo cáo lại với thị trưởng Khâu."

Tô Du mỉm cười nói: "Tư liệu có rất nhiều, những thứ này tôi đều hiểu, nếu không thì lát nữa tôi sẽ giải thích lại với thư ký Tống một chút. Chủ tịch Tôn của chúng tôi đều bàn giao những kế hoạch đó cho tôi rồi. Tôi đều ghi nhớ cả. Thư ký Tống muốn tìm hiểu cái gì, tôi có thể nói cho anh biết."

Chủ tịch Tôn vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, Tiểu Tô cái gì cũng đều biết. Đều rất rõ ràng."

Thư ký Tống nghe vậy lập tức vui mừng: “Được, vậy phiền đồng chí Tiểu Tô rồi."

Tô Du mỉm cười. Cái gì mà Tiểu Tô, chị lớn hơn cậu đấy!

Nhìn thấy công đoàn đang nổi như cồn, quản đốc Cao cũng không muốn thua kém người ta, tự mình xung phong muốn dẫn thư ký Tống đi tham quan công xưởng.

Chủ tịch Tôn vốn dĩ muốn đi theo, nhưng mà nghĩ đến lát nữa còn cần Tô Du làm việc cho mình, ông ta cảm thấy quá là mất mặt, cho nên lập tức dẫn người của công đoàn quay trở về phòng làm việc.

Vừa đến văn phòng, chủ tịch Tôn thương lượng với Tô Du về chuyện lát nữa nên chiêu đãi thư ký Tống thế nào.

"Nếu là mời ăn cơm, quay về lập tức thanh toán. Tốt xấu gì người ta cũng là đến công xưởng của chúng ta dẫn dắt công việc, nên chiêu đãi người ta một bữa chứ. Ngoài ra, hỏi thử lãnh đạo nghĩ chúng ta như thế nào. Tiểu Tô à, chỉ nổi tiếng thôi chưa đủ, còn phải để trong lòng lãnh đạo có chúng ta nữa, như thế mới có khả năng tiến bộ thêm một bước."

Tô Du nghe vậy, dưới ảnh hưởng của cô, cuối cùng chủ tịch Tôn cũng có lòng cầu tiến rồi, mấy năm nữa sắp nghỉ hưu rồi, vẫn còn muốn lấy le với cấp trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận