Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 418. Chuyện mờ ám

Chương 418. Chuyện mờ ám


Tô Du vui mừng nhìn mọi người, rồi sau đó hạ tay xuống, ra dấu cho mọi người im lặng, "Được, tuần sau tôi sẽ bắt đầu tiến hành điều chỉnh trong nội bộ hội sinh viên. Thành viên đã gia nhập hội sinh viên bắt đầu chuẩn bị tranh cử vị trí trưởng ban, các bạn chưa gia nhập có thể viết đơn xin ứng cử vào. Từ từ tiến bộ, tất cả mọi người không cần gấp gáp."

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tô Du lại đến văn phòng tìm giáo sư Kim.

Nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của Tô Du, giáo sư Kim còn hơi khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ trấn định, "Lãnh đạo trường học nói thế này, chắc chắn không thể quá vội vàng thay đổi được. Nhưng sau khi cô tranh thủ giúp em, bọn họ tỏ vẻ có thể thành lập thử đội ngũ trong hội sinh viên một chút xem sao. Nếu làm tốt, trường học sẽ ủng hộ. Nếu làm không tốt thì sau này lập tức giải tán, khôi phục như cũ."

Thấy Tô Du có vẻ chần chừ, giáo sư Kim giải thích, "Bạn Tô Du, cô thật sự đã tranh thủ cho em rồi."

"Thưa cô, em hiểu ạ, em đang suy nghĩ về công việc kế tiếp." Tô Du cười cảm kích, nói, "Giáo sư Kim, cảm ơn cô đã ủng hộ chúng em."

Giáo sư Kim nhìn dáng vẻ thẳng thắn vô tư của cô, cảm thấy có lẽ cô thật sự sẽ không nhớ kĩ chuyện lúc trước, miễn cưỡng cười nói, "Đây là chức trách của cô, chỉ cần các em làm tốt, cô sẽ ủng hộ."

Sau khi nhận được câu trả lời từ giáo sư Kim, Tô Du đã thông báo tin tức này cho những thành viên khác.

“Mọi người đều chuẩn bị trước, đến thứ hai, chúng ta sẽ bắt đầu tổ chức lại hội sinh viên. Đầu tiên chọn ra cán bộ hội sinh viên trường trước, rồi sau đó chọn chủ tịch và cán bộ hội sinh viên của khoa. Tin tức bắt đầu truyền ra ngoài, dùng danh nghĩa hội sinh viên thông báo cho sinh viên toàn trường, hội chúng ta sẽ tuyển người mới, ai có hứng thú có thể xin vào. Chu Ngọc, chuyện này chị xử lý đi.”

Tô Du chẳng hề ngại ngùng mà sai bảo mọi người.

Chu Ngọc tỏ vẻ hưng phấn: “Được! Lát nữa chị đi làm ngay.”

Những người khác nhìn Chu Ngọc đầy ngưỡng mộ.

Hứa Lệ Lệ nhìn dáng vẻ hăm hở của Tô Du, hai môi mím chặt vào nhau.

Chủ tịch hội sinh viên đương nhiên không làm được rồi, nhưng cũng có thể làm cán bộ của hội sinh viên.

Buổi chiều sau khi tan học, Tô Du lại thu dọn đồ đạc rời khỏi ký túc xá.

Hiếm thấy là, Lý Bình vậy mà cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Trên đường đi ra ngoài hai người cũng chẳng nói chuyện, Tô Du chỉ mỉm cười thiện ý với cô ta nhưng cũng không chủ động bắt chuyện.

Sau khi rời khỏi trường học, cô vội vàng đi tìm đối tượng của mình.

“Chờ lâu rồi hả.”

“Không, anh cũng vừa mới tan làm qua đây thôi.” Thư ký Tống vui vẻ nói. Đây là ngày mà anh mong chờ nhất mỗi tuần.

Tô Du mỉm cười ngồi lên xe: “Mau đi thôi, em đói rồi.”

“Được.” Thư ký Tống vội vàng bước lên xe, chở người yêu đi ăn.

Ngồi trên xe, Tô Du vô thức quay đầu lại, phát hiện Lý Bình cũng đang nhìn về phía mình. Một thân một mình trông có vẻ rất cô đơn lẻ loi.

Thấy Tô Du đi rồi, Lý Bình mới lấy tờ đơn xin được viết dở dang mấy lần mới hoàn thành xong đã được vo tròn thành một cục từ trong túi ra.

“Cô còn muốn xin vào hội sinh viên sao?”

Giọng nói của Hứa Lệ Lệ vang lên từ phía sau.

Lý Bình vội cất đồ vào trong túi.

Hứa Lệ Lệ phụt cười một tiếng, thấy Lý Bình không nói gì, trong lòng cô ta thấy vui lên: “Một người khó hiểu bí ẩn như cô thì đừng mong, không biết cách nói chuyện mà còn muốn vào hội sinh viên sao.”

Lý Bình siết chặt thứ trong tay, lạnh lùng nhìn cô ta.

Hứa Lệ Lệ nói: “Nhìn tôi làm cái gì? Dù sao tôi cũng là thành viên của hội sinh viên, sau này tôi còn phải xin làm cán bộ hội sinh viên nữa.”

Lý Bình đeo cặp bước vào trong trường học.

Tô Du không hay biết gì chuyện xảy ra ở trước cổng trường, khó khăn lắm mới được vào quán ăn, một mình cô ăn hết một bát mỳ to tướng.

“Đồ ăn trong trường học thật sự không ngon.”

Thư ký Tống gật đầu: “Ăn nhiều chút đi.”

“Sớm muộn gì cũng phải dọn ra ngoài, mấy ngày nay thật là không chịu đựng nỗi.” Tô Du nhớ lại khi học đại học trước đây, ăn đủ thứ đồ ăn vặt, vừa nghĩ vừa húp nước miếng, sau đó ăn sạch cả bát mỳ.

Thư ký Tống nhìn mà đau lòng, nói: “Hay là, sau này anh đưa cơm cho em? Một tuần mang hai lần, em ra ngoài lấy?”

“Thôi, em đâu có mỏng manh tới vậy.” Tô Du xua tay, ”Em bây giờ là chủ tịch hội sinh viên, sau lần này em đang nghĩ cách để làm cán bộ đoàn. Đến lúc đó có thể chuyển ra ngoài sống. Đúng rồi, bên anh có tin gì tốt không?” Chuyện mờ ám tuần trước làm cùng đồng chí Đông Chinh vẫn còn chưa biết kết quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận