Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 306. Mua nhà 3

Chương 306. Mua nhà 3


Mặt vợ trưởng phòng Chu lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, sợ Tô Du muốn hối lộ.

Tô Du cười nói, "Tháng sau tôi sẽ tham gia thi đại học, đến lúc đó tôi ở nội trú, tôi nhường phòng mình cho em trai nhỏ là được. Nếu cô giáo Lý lo lắng gì, thì đến lúc đó trả cao hơn thị trường mấy đồng, tôi cũng không chối từ."

Lời này để lộ ra hai tin tức. Cô sắp thi đại học, không có quan hệ lợi ích trực tiếp nào với trưởng phòng Chu, cho thêm tiền là không còn gì để người ta đồn đại nữa.

Vợ trưởng phòng Chu lập tức thôi cảnh giác. Nói thật ra, chị ta đã động lòng rồi. Lúc trước vì ngại sĩ diện với lão Chu và bà cụ nên chị ta không dám nhắc đến chuyện này. Nhưng giờ nghe Tô Du phân tích, chị ta bắt đầu rộn rạo.

Ngày ngày cãi nhau, ngày ngày làm ầm ĩ, nửa đời sau sao còn sống được?

"Chỉ sợ bà cụ không đồng ý thôi."

"Tôi đi nói cho. Căn nhà này của tôi gần trường học, tôi liền nói với bác là để tiện cho trẻ con đi học, chắc bác ấy sẽ đồng ý thôi. Tôi sẽ đi thuyết phục cẩn thận. Chuyện này giải quyết sớm một chút thì càng tốt. Cô giáo Lý không cần phải nói gì với trưởng phòng Chu, vừa rồi tôi không vào nhà nói với ngài ấy, cũng cố ý tránh gặp ngài ấy. Tôi là người đã sắp thi đại học rồi, không muốn khiến người ta cảm thấy tôi làm mấy việc này là vì mưu đồ chuyện gì khác. Nếu muốn nói tôi âm mưu gì đó, thì cũng chỉ có thể coi như tôi không bán được nhà, nên đến tìm người mua thôi."

Đương nhiên, chắc chắn không thể là vì không bán được nhà. Vợ trưởng phòng Chu là người biết giá thị trường. Nghe thấy Tô Du nói thế, liền cảm thấy cô là người sòng phẳng, "Tiểu Tô, thế đành làm phiền cô chuyện này nhé. Nếu thật sự có thể thành công, ý kiến lão Chu tôi không dám chắc, nhưng tôi thì chắc chắn phải cảm ơn cô."

"Cảm ơn gì chứ, giúp tâm trạng trưởng phòng Chu tốt hơn chút, sớm dẫn dắt bộ phận chúng tôi làm việc náo nhiệt rực rỡ là tôi vui lắm rồi. Thế thì tôi đi trước ha cô giáo Lý."

Tô Du nói xong liền đi vào trong nhà Lý Mai.

Thấy Tô Du đi rồi, vợ trưởng phòng Chu cũng bắt đầu ngẫm nghĩ.

Suy nghĩ một chốc, chị ta cũng đi vào trong nhà.

Trong nhà Lý Mai, bà cụ Chu đã không thể chờ được nữa. Nếu không có Lý Mai lôi kéo, bà ta đã chạy về nói chuyện này với con trai và con dâu rồi.

Thấy Tô Du quay về, bà ta vội vàng hỏi, "Thế nào, đồng ý không?"

"Đồng ý rồi bác. Con dâu bác vẫn rất hiếu thảo đấy, cháu vừa mới nói con trẻ đi học xa, tìm một chỗ gần trường tiện đi học, chị ấy đã đồng ý rồi."

"Thật không?"

Tô Du nói, "Vâng ạ. Bác gái, bác về nhà cứ nhắc đến chuyện này, bảo con trẻ không tiện đi học. Đến lúc đó, chuyện phía sau cứ để con dâu bác nói. Chị ấy chủ động nói thì sau này cũng sẽ không lấy chuyện mua nhà ra mà nói nữa. Bác à, bác nên nghe cháu, cố gắng bình tĩnh, tuyệt đối đừng làm ầm, phải để chị ấy chủ động hiếu thảo bác."

"Thế chẳng phải bác sẽ chuyển ra ngoài ở à?" Bà cụ Chu đột nhiên nói.

"Bác à, chuyển ra ngoài không tốt hơn ư? Ở nhà mình, sau này để lại gia sản cho cháu trai. Hơn nữa sau này hai người bác ở, muốn ăn gì tự làm, ngày ngày ăn óc heo cũng được. Trưởng phòng Chu có hiếu với bác như thế, còn có thể không cho tiền sinh hoạt sao? Đến lúc đó bản thân bác vừa còn có thể để dành tiền riêng, tiết kiệm tiền cho cháu trai lớn nhà bác nữa ấy chứ."

Bà cụ Chu vừa nghe những lời này, trong lòng lại thoải mái. Bà ta cũng có thể để lại gia sản cho cháu trai lớn của mình rồi. Sau này bà ta cũng không còn là cụ bà ăn không ngồi rồi nữa, mà là người có tài sản riêng, cũng không cần lo lắng cháu trai ăn nhờ ở đậu nữa, rồi còn có thể góp tiền cho cháu trai. Quá tốt.

"Được, liền làm thế đi. Tiểu Tô à, cô gái như cháu đúng là chẳng còn gì để chê, sau này có khó khăn gì thì tìm bác, bác bảo con bác giúp cháu."

Tô Du vội vàng xua tay, "Không cần không cần đâu bác. Nếu bác thật sự nhớ cháu tốt thì giúp đỡ chị Mai một chút. Cháu vừa hay tới giúp con gái chị ấy học bổ túc mới gặp bác. Nếu không hôm nay cháu cũng không giúp được bác rồi."

Lý Mai ngồi cạnh nghe nói như thế, trong lòng ấm áp một hồi. Chị ta cũng có giúp được gì đâu cơ chứ.

Bà cụ Chu nói, "Tôi đều cảm ơn." rồi sau đó chuẩn bị đi.

Tô Du cười nói, "Bác, bác còn chưa dạy cháu làm dưa muối đâu."

Bà cụ Chu nhất thời vui vẻ, "Ôi xem bác này, quên mất chuyện chính."

Ghi nhớ cách làm dưa muối của bà cụ Chu, Tô Du và Lý Mai mới tiễn bà ta ra ngoài cửa.

Chờ bà cụ đi rồi, Lý Mai mới lôi kéo Tô Du nói chuyện, "Em nói với người ta thế nào đấy, thật sự có thể thành công không?"

Tô Du đáp với vẻ mặt đau khổ, "Chị Mai đừng nói nữa. Em vốn chuẩn bị giúp chị dỗ dành bà cụ, cuối cùng không ngờ càng nói càng làm ầm ĩ, em không còn cách nào khác, bèn đem bán nhà của em trai nhỏ em."

"..." Lý Mai trợn trừng mắt nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận