Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 69. Bếp than

Chương 69. Bếp than


Trần Thu Hương đã chờ ở trong khu rừng nhỏ từ sớm. Nhìn thấy Tô Du đến, huýt sáo một tiếng, cách liên lạc của hai người giống như mấy thành phần đảng ngầm.

"Lớp trưởng, tuy vẫn cũ, nhưng anh tôi đã sửa rồi, vẫn có thể dùng được một thời gian dài. Bên trong còn để chút than. Sau này nếu chị muốn dùng than thì phải tự mình đi làm giấy mua than mới được.” Trần Thu Hương nhỏ giọng nói.

Tô Du mỉm cười đáp: "Cô làm việc thì khỏi phải nói rồi, tôi cũng mang cho cô mấy tài liệu ôn tập, về nhà có rảnh thì xem thử. Đều là những trọng điểm mà tôi đã tổng kết. Xem nhiều sách một chút cũng rất tốt."

Tô Du đưa vở của mình cho Trần Thu Hương: "Tôi đi trước đây, về trường rồi nói, bớt phiền phức cho cô hơn."

Trần Thu Hương gật đầu cầm cuốn vở, cũng không hỏi chuyện vải vóc. Tô Du đã nói với cô ta, vải và than không thể đổi cho nhau, cho dù bị bắt cũng có thể nói là tặng đồ. Chứ không thể nói là giao dịch.

Đợi sau khi Trần Thu Hương ra khỏi rừng cây, Tô Du và Tô Tiểu Chí đợi thêm mười phút nữa mới rời đi.

Tô Tiểu Chí hưng phấn bưng bếp than: "Chị, bếp lò ở cửa nhà chúng ta có phải sắp dỡ xuống không?"

"Nên dỡ xuống đi, chiếm vị trí. Chị cũng định dỡ bức tường ở cửa, đẩy ra phía ngoài một chút, để anh em đặt giường ở đó, cách thành một căn phòng nhỏ."

Nơi đặt bếp lò trước cửa, không kể công dụng là dùng để nấu nướng, lúc đó chiếm diện tích hai ba mét vuông, cộng thêm mấy cái lu, củi và những thứ khác đặt bên cạnh, lại chiếm một khoảng không gian. Nếu có thể tháo nó đi, kê một chiếc giường nhỏ ở đó, rồi bao lại, sau này Tô Đại Chí và Lưu Mai có thêm không gian riêng rồi, không cần phải lo lắng chuyện họ “hành sự” sẽ khiến mình ngượng. Còn về chuyện hai người bọn họ có cảm thấy chật hay không cũng không phải chuyện trong phạm vi suy nghĩ của cô. Làm chị cả như cô bận bịu giúp bọn họ có thêm chút không gian riêng tư, bọn họ còn dám yêu cầu nhiều như thế sao?

Khi cả hai trở về nhà thì trời đã tối.

Mọi gia đình bắt tay vào nấu nướng. Chỉ có bên nhà họ Tô là không nấu cơm.

Hồi trưa Tô Du nói với Tô Lâm, tối nay không cần nấu cơm, đợi cô về rồi hãy làm.

Tô Lâm không dám cãi lời Tô Du, gần đây cô bé phát hiện thái độ của chị cả đối với Lưu Mai càng ngày càng tốt, đó là do gần đây Lưu Mai biểu hiện rất tốt. Tô Lâm ít nhiều cũng có chút cảm giác bị đe dọa, lo lắng mình lại bị Lưu Mai đè lên đầu, trở thành người có địa vị thấp nhất trong gia đình. Cho nên bây giờ cô bé đều nghe răm rắp theo Tô Du, chị nói gì thì là cái nấy.

Dù sao cô bé cũng không tin đứa em ruột ngoan ngoãn như mình còn không bằng chị dâu sao.

Nhìn thấy Tô Du và Tô Tiểu Chí từ bên ngoài đi vào. Tô Lâm mừng rỡ chạy tới: "Chị, sao giờ này các người mới về. Chị bảo em không nấu cơm em cũng không nấu. Chị dâu cứ luôn kêu đói. Em cũng không nấu cho chị ấy. Các người không ăn, dựa vào đâu cho chị ta ăn."

Nghe thấy Tô Lâm gây khó dễ cho Lưu Mai, Tô Du cũng giả vờ như không nghe thấy. Chỉ vào Tô Tiểu Chí phía sau: "Hôm nay chúng ta dùng bếp than."

Hai mắt Tô Lâm bỗng chốc sáng lên. Người nấu bếp đặc biết thân thiết với công cụ làm bếp của mình.

"Nó ở đâu ra vậy?"

“Đương nhiên là mua rồi!” Tô Tiểu Chí nói.

Chị cả nói, không thể cho người khác biết thứ này là do người ta tặng, nếu thu hút sự chú ý ngưỡng mộ đố kỵ của người khác thì phải làm sao?

Tô Du quay đầu lại nói: "Cả ngày em nhóm lửa nấu nướng, mùi khói rất hăng, sau này bếp than sẽ tiện hơn rất nhiều."

Bỗng chốc Tô Lâm cảm thấy rất xúc động. Chị cả cuối cùng cũng biết cô bé nấu ăn cực khổ thế nào rồi. Sau này có lò than, cô bé có thể thong thả hơn. Chị cả đối xử với cô bé thật tốt quá.

Nhìn thấy đám người Tô Du trở về với cái bếp than, Tô Đại Chí cùng Lưu Mai đều sửng sốt.

“Chị, trong nhà có bếp rồi, sao lại tốn tiền mua cái này?” Tô Đại Chí tò mò hỏi.

Tô Lâm nghe vậy, sắc mặt khó chịu, không vui nói, “Anh hai à, anh có ý gì đây. Anh không phải nấu cơm, làm sao biết nó vất vả như nào. Mỗi ngày em đều phải nấu cơm rất vất vả đó. Bếp lửa nghi ngút khói, em mỗi ngày đều không mở nổi mắt! Hơn nữa chỉ vì bữa cơm này mà mỗi ngày trên đường đi học về em còn phải kiếm thêm củi.”

Nói xong trong lòng liền chua xót, nước mắt rơi xuống.

Tô Đại Chí ngượng cả mặt. Đối với một người không biết nấu cơm như anh ta mà nói, anh ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lúc này nghe em gái mình khóc lóc kể lể, trong lòng anh ta cảm thấy rất hổ thẹn.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chị cũng đã trải qua như thế này nhiều năm rồi. Nhiều người ở đại viện cũng trải qua như thế nhiều năm rồi.” Tô Du vỗ vỗ bả vai Tô Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận