Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 650. Phiên ngoại 3

Chương 650. Phiên ngoại 3


Cha nuôi Dư Xuân Hoa, mẹ nuôi Lâm Như Phương của Giang Hồ đều là lão cách mạng, có cấp bậc rất cao ở trong quân đội.

Năm đó cha ruột của Giang Hồ từng làm trại Trưởng trại cảnh vệ của cha nuôi Giang Hồ. Sau này khi hy sinh rồi, Dư Xuân Hoa đã nhận nuôi Giang Hồ. Mặc dù là con nuôi nhưng lại đối xử với Giang Hồ giống như con ruột, bình thường nên dạy thì sẽ dạy, chuyện này khiến Giang Hồ rất kính trọng cha nuôi.

Tô Du đã sớm cảm thấy tò mò về hai người, sau khi nhìn thấy người thật, cô nghĩ quả nhiên là người mà cha của Lý Bình cũng phải gọi một tiếng lão thủ trưởng. Là người mang lại cảm giác chân thật, nếu như không phải ông đang mặc quân trang, cô cũng sẽ không nhận ra đây là người đã từng trải qua chiến trường.

Cha Tống vui mừng chiêu đãi hai người. Tuy rằng năm đó không ở trong một quân khu, thế nhưng cũng có chút giao tình. Đương nhiên, năm đó cha Tống bị thương sớm, cho nên cấp bậc không cao bằng Dư Xuân Hòa.

Ở trước mặt một lão cách mạng như này, Tô Du không dám có chút tâm tư nào. Chỉ lấy thân phận vợ của vãn bối chiêu đãi bọn họ.

Dư Xuân Hoa nhìn Tống Đông Chinh và Tô Du, cười nói, "Tiểu Tống cũng đã làm cha của người ta rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt ai cũng già rồi."

Cha Tống nói, "Ai nói không phải đâu, Thủ trưởng ông không biết à, mấy năm nay cứ nhắm mắt là tôi lại nhớ tới chuyện quá khứ, cảm thấy hôm qua còn đang đánh giặc đấy. Haiz, nếu như chân tôi không có vấn đề, không chừng trận chiến tranh mấy năm trước tôi vẫn có thể tham gia náo nhiệt đấy."

Dư Xuân Hoa cười nói, "Ông cũng đừng mơ nữa, ở nhà trông cháu cũng tốt lắm, được về hưu sớm giống như ông không biết là ước mơ của bao nhiêu người đấy."

"Ôi, bây giờ tôi cũng nghĩ thoáng rồi. Ở nhà chăm sóc cháu gái cũng rất tốt." Cha Tống lập tức cười vang.

Mẹ nuôi của Giang Hồ đang ôm Tống Viên Viên nhẹ nhàng vỗ về, cười nói, "Trông xinh xắn, nhìn xinh hơn con cái nhà chúng ta."

Bà và Dư Xuân Hòa sinh được một nam một nữ, con cái đều đã thành gia lập thất, mấy năm nay vẫn luôn ở bộ đội để phát triển, rất ít khi về nhà. Bây giờ nhiệm vụ này chỉ còn mỗi Giang Hồ là chưa hoàn thành thôi.

Tô Du cười nói, "Đứa bé này ăn được ngủ được."

"Đây là phúc khí, con cái không có phiền não, hai người làm cha mẹ rất tốt đấy." Lâm Như Phương ôn hòa cười nói.

Lại hỏi Tô Du, "Cô làm công việc gì ở tỉnh vậy? Dù sao chúng tôi cũng ở thủ đô rất lâu rồi không tới đây, cũng không biết dân chúng ở nơi khác sinh sống như thế nào."

Tô Du lập tức chọn một vài chuyện quan trọng ở tỉnh để nói với bà, trong đó bao gồm cả chuyện làm công tác nuôi trồng của Tống Đông Chinh .

"Bây giờ làm tốt, đến năm mới dân chúng cũng có thể được ăn thêm vài cân thịt. Bây giờ bên phía chúng cháu cũng cung ứng rất nhiều loại thịt."

"Xem ra chỗ mọi người phát triển rất tốt, như vậy thật tuyệt, cứ ở bên này phát triển đi, phải cố gắng hết sức dẫn dắt dân chúng sinh hoạt. Tạm thời đừng rời khỏi đây, cứ ở lại đây làm việc ổn định đã, sau này mới có thể làm đâu chắc đấy."

Tô Du nghe vậy, cảm thấy có thể là do Lâm Như Phương lo lắng cô và Tống Đông Chinh có dã tâm muốn chạy tới thủ đô, cho nên mới khuyên bọn họ ngoan ngoãn phát triển ở nơi này.

Cô cười nói, "Cháu và Đồng chí Đông Chinh cũng nghĩ như vậy, bây giờ chúng cháu còn trẻ, không vội vàng, thành tâm làm việc vì dân chúng mới là chuyện quan trọng."

Buổi tối sau khi cơm nước xong, vốn dĩ cha Tống muốn để vợ chồng Dư Xuân Hòa ngủ lại nhà, vui vẻ tụ họp một phen. Kết quả vừa mới dọn chén đũa xong, lãnh đạo tỉnh đã tới cửa.

Tuy rằng lần này hai người vì việc riêng nên mới tới đây, thế nhưng đã vào đại viện tỉnh ủy rồi, cũng không giấu được đám người Bí thư Lương, bọn họ đều chạy tới tiếp đãi vợ chồng Dư Xuân Hoa. Nhưng mà hai vợ chồng Dư Xuân Hoa cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đám người này, chỉ tùy ý nói vài câu xã giao rồi đi tới phòng tiếp khách ở tỉnh ủy để nghỉ ngơi.

Buổi tối, Tống Đông Chinh và Tô Du nằm ở trên giường, sau khi dỗ con gái ngủ xong, Tống Đông Chinh nghiêm túc nói, "Anh cảm thấy lần này bác Dư tới đây hình như thực sự có chút không đúng. Có phải là bên thủ đô bên kia có tin tức gì hay không?"

Tô Du nói, "Hôm nay dường như bác gái đang ám chỉ chúng ta không nên tới thủ đô làm việc, bảo chúng ta ổn định ở quê nhà."

Hai vợ chồng đều đã làm việc ở trong đơn vị lâu thế rồi, đều không phải là tên ngốc, Tô Du đã sớm biết được hướng đi trong tương lai, mà Tống Đông Chinh cũng từ những lời ám chỉ này mà đoán ra được vài việc quan trọng. Anh nghĩ dường như thật sự xuất hiện biến hóa rồi.

Sáng sớm mùng năm, Dư Xuân Hoa và Lâm Như Phương đã dẫn Giang Hồ vào cửa hàng tỉnh để mua quà biếu.

Ngoại trừ một ít thuốc bổ, còn mua một ít vải vóc và quần áo, đều là quà tặng cho người thân trong nhà họ Lý. Lúc trả tiền, Giang hồ muốn tự bỏ tiền của mình, anh ta biết cha mẹ nuôi là người rất tiết kiệm, thật ra mấy năm nay bọn họ cũng không để giành được nhiều tiền, phần lớn tiền lương đều dùng để quyên tặng cho cô nhi viện ở thủ đô, quyên góp cho những đứa trẻ mất đi cha mẹ vì chiến tranh.

Dư Xuân Hoa cười nói, "Không có việc gì đâu, tiền trong nhà để cho con kết hôn thì vẫn phải có. Đều là do anh chị của con gửi về, bọn họ biết con lấy vợ, đều rất vui vẻ."

Mắt Giang Hồ cay cay, nghĩ tình thương yêu chăm sóc của cha mẹ và anh chị, cả đời này anh ta cũng không trả nổi.

Sau khi mua lễ vật xong, cả nhà đi tới đại viện nhà họ Lý bên trong quân khu tỉnh để chính thức gặp mặt, coi như là biểu đạt sự coi trọng của nhà mình với Lý Bình.

Chuyện này làm Lý Quốc Lương vô cùng kích động. Bảo người nhà xốc lại tinh thần để tiếp đãi, còn lấy chai rượu mà ông ta vô cùng luyến tiếc ra nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Dư Xuân Hoa lập tức lấy ra sính lễ mà nhà mình chuẩn bị cho Lý Bình —— một chiếc đồng hồ Longines. Cái này là năm đó lúc đánh đuổi quân giặc đã thu được, lúc đó Lâm Như Phương là người trong tổ điện báo của quân khu, cần dùng tới đồng hồ, vì vậy ông đem chiếc đồng hồ tốt nhất tặng Lâm Như Phương. Đã qua rất nhiều năm rồi mà Lâm Như Phương vẫn rất thích.

Hôm nay con trai kết hôn, trong nhà không có gì đáng giá, Lâm Như Phương cảm thấy chiếc đồng hồ này vẫn rất đáng giá nên lấy để làm sính lễ luôn.

Vừa nghe thấy đoạn lịch sử này, Lý Bình lắc đầu liên tục, không có ý đoạt đồ yêu thích của người khác.

Lâm Như Phương cười nói, "Đây là truyền thống của gia đình mẹ, trước đây lúc con trai cả kết hôn thì tặng một chiếc Carbene. Lúc con trai thứ kết hôn thì tặng một khẩu súng Browning. Đều là những thứ cha con thích. Cho nên con cũng không cần khách khí, coi cha mẹ như người xa lạ."

Như vậy ngược lại càng khiến Lý Bình cảm động.

Lý Quốc Lương cười híp mắt, ông ta cũng có một chiếc đồng hồ, nhưng mà không tốt bằng cái của con gái. Chiếc đồng hồ này đã trải qua chiến tranh đấy, ý nghĩa trọng đại, lễ vật này rất tốt. Nếu như đổi lại là chiếc đồng hồ mới, ông ta nhất định không để con gái nhà mình nhận, thế nhưng cái này phải lấy. Đây là đồ tốt!

Rất nhanh sau đó cả hai gia đình đã sắp xếp xong hết việc kết hôn vào ngày mai rồi, sau đó lại cùng đi xem phòng cưới do nhà họ Lý chuẩn bị cho hai vợ chồng.

Dư Xuân Hoa áy náy nói, "Để Bình Bình tủi thân rồi, chúng tôi lại chẳng chuẩn bị cho hai con được cái gì. Hơn nữa còn khiến hai con phí tâm tốn sức."

Mặc dù mẹ Lý cảm thấy có chút khẩn trương, thế nhưng nghe thấy câu này của Dư Xuân Hoa, trong lòng thầm nghĩ đúng là ủy khuất nhà họ Lý bọn họ rồi. Không phải ruột thịt thật đúng là khác biệt, Bình Bình tìm một nhà chồng là lão thủ trưởng thì có tác dụng gì đâu, ngoại trừ nói cho êm tai thì chẳng có tác dụng gì hết, kết hôn toàn là do người nhà mình sắp xếp.

Lý Quốc Lương lại nói, "Đây có là gì đâu, Thủ trưởng ông khách khí với tôi như vậy, đúng là khiến tôi không còn mặt mũi nào."

Dư Xuân Hoa cười nói, "Ông cũng đừng gọi tôi là thủ trưởng nữa, sau này đều là người một nhà, là người thân."

"Đúng đúng đúng, là người thân." Lý Quốc Lương vui vẻ nói.

Lý Bình và Giang Hồ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, đều ngượng ngùng đỏ mặt, lại nhịn không được len lén nhìn đối phương.

Thừa dịp người lớn hai bên đang nói chuyện phiếm, hai người len lén chạy ngoài. Giang Hồ cầm túi tiền của mình kín đáo đưa cho Lý Bình, đỏ mặt nói, "Đây là do mấy năm nay anh gửi ngân hàng, là sính lễ của anh."

"Em thì cái gì cũng không có, không cần đâu." Lý Bình đỏ mặt lui lại.

Trước đây Giang Hồ nói là muốn mua sắm những món đồ giống như lúc chị Tô Du kết hôn, nhưng cô không đồng ý. Chị Tô Du ở nhà, mua nhiều đồ cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau này cô và Giang Hồ sẽ an cư ở trong quân đội, nếu như mua nhiều đồ sẽ khiến người khác bàn tán. Ở trong quân đội thì phải cẩn thận.

"Vậy em đưa cho cha mẹ, em kết hôn, anh không thể không có gì được."

Lý Bình nghĩ với cái tính tình kia của cha mình thì chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, về phần mẹ cô... Cô lắc đầu, nói, "Chẳng phải cha mẹ anh đã mua quà cho gia đình em rồi sao?" Nhiều vải vóc mới như thế, còn có bánh kẹo, còn có quần áo, cô thấy đã tiêu quá nhiều tiền rồi.

"Đó là cha mẹ mua, không phải anh mua. Em yên tâm, nhà ở bên chỗ quân đội anh cũng xin được rồi, nên chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị cái đó, đến lúc đó chúng ta cứ dọn vào ở thôi." Giang Hồ ngượng ngùng nói, "Tiền đủ tiêu mà, em cứ cầm để hiếu kính cha mẹ đi."

Lý Bình suy nghĩ một lát, dứt khoát nhận lấy, cha cô nhất định không cần. Thế nhưng cô cũng phải trải qua quá trình này, sau này kết hôn rồi thì cầm đi.

Cô nhớ tới chị Tô Du từng nói, muốn hay không là một chuyện, có cho hay không lại là một chuyện khác. Không cần quan tâm cha cô có muốn hay không, dù sao đây cũng là do đồng chí Giang Hồ cho.

Buổi chiều chờ sau khi Giang Hồ cùng cha mẹ về nhà, Lý Bình bèn đếm tiền mà Giang Hồ đưa, tổng cộng một nghìn hai trăm đồng.

Sính lễ này thật sự là quá nhiều.

Cô dùng giấy đỏ gói lại rồi cầm đi cho Lý Quốc Lương.

Lý Quốc Lương vừa nghe là sính lễ, nhìn cũng thèm nhìn đã trực tiếp vỗ bàn, "Cầm làm gì, nhà lão Lý chúng ta còn không thiếu tới mức này. Cầm về trả Giang Hồ đi, chúng ta cũng không thiếu."

Lý Bình gật đầu, không nói gì thêm rồi cầm tiền về phòng mình.

Chuyện kết hôn cũng đã chuẩn bị xong, Lý Bình đi ngủ thật sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho hôn lễ vào ngày mai. Nhưng mẹ Lý và Lý Ái Hồng lại ngủ rất trễ.

Mấy ngày nay mẹ Lý rất sốt ruột về hôn lễ của Lý Ái Hồng, lo lắng Lý Ái Hồng yêu cầu cao, muốn tìm một gia đình dòng dõi giống như nhà Giang Hồ. Bây giờ sau khi biết tình huống nhà Giang Hồ rồi, bà ta phải khuyên nhủ Lý Ái Hồng thôi.

"Con cũng nhìn thấy rồi, ngoại trừ quần áo thì chẳng mua cho chị con cái gì cả. Chỉ đưa cho một chiếc đồng hồ cũ. Chỗ ở cũng do nhà chúng ta chuẩn bị. Ở trong nhà những thủ trưởng đó không nhất định sẽ có cuộc sống tốt, mẹ thấy còn không bằng chúng ta tìm một vài gia đình cán bộ ở quân khu bên này. Ít ra con trai của những người đó còn là con ruột. Còn tốt hơn so nhiều so với chị con, con cứ an tâm nghe theo sự sắp xếp của mẹ đi."

Vốn dĩ trong lòng Lý Ái Hồng cảm thấy không vui, một lòng muốn tìm gia đình đại thủ trưởng, thế nhưng nghe mẹ Lý nói như vậy, cũng có chút dao động, "Vậy, vậy để con xem xét."

Chờ sau khi mẹ Lý về phòng, Lý Quốc Lương còn đang tức giận, cảm thấy Lý Bình không hiểu chuyện, vậy mà lại lấy tiền cho ông ta. Nhìn thấy mẹ Lý trở về, phải bảo mẹ Lý đưa ít tiền cho Lý Bình chuẩn bị đồ cưới.

"Đứa bé Giang Hồ này quả thức quá khách khí, vừa nãy còn để Lý Bình cầm tiền về đây, một xấp tiền dày như vậy, tôi thấy không dưới một nghìn đâu. Bình Bình nhà chúng ta cũng không thể thiếu được, phải để nó có ít tiền phòng thân."

Mẹ Lý vừa nghe vậy, nói, "Tiền đâu, sao tôi không nhìn thấy?"

"Sao chúng ta có thể nhận được chứ, thế thì thành cái gì? Tôi bảo Bình Bình trả lại cho Giang Hồ rồi. Để cho hai vợ chồng bọn nó sinh hoạt."

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận