Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 343. Da đen 2

Chương 343. Da đen 2


Thư ký Tống theo phản xạ nói, “Anh còn chưa bao giờ chăm sóc lãnh đạo của mình như vậy đâu.” Nói xong, anh đỏ bừng mặt.

Tô Du chắp tay sau hông cười cười, “Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.” Thư ký Tống gật đầu, nhưng vẫn ngượng ngùng miết miết ngón tay chưa muốn rời đi.

Tô Du nhíu mày, “Sao thế?”

“Ngày mai….có đi xem phim không?”

“.……Ừ.” Tô Du gật đầu, “Thực ra thì em thích đi dạo công viên hơn.”

“Xem phim xong thì chúng ta đi dạo nhé.” Thư ký Tống hào hứng nói.

“Được.” Tô Du gật đầu cười, “Em về trước đây.” Sau đó quay người rời đi.

Cho đến khi Tô Du đi vào trong tiểu khu, thứ ký Tống vẫn đứng ở cổng quan sát cô, ngực đập bùm bùm một cách rộn ràng.

Thi vào trường cao đẳng thật tốt.

Buổi tối về đến nhà, Tô Lâm đã nấu sẵn các món ăn, bởi vì Tô Du còn phải tham gia kỳ thi, còn đặc biệt hấp trứng gà cho cô, và nấu cháo thịt nạc.

Tô Du chậm rãi thong thả ăn cơm xong, lại đi tắm rửa một cái, sau đó vào trong nhà bắt đầu mở sách chính trị lịch sử địa lý xem cho kỳ thi ngày mai.

Thật ra thì cũng không khác lắm với học thuộc lòng. Chẳng qua là tùy ý lật sách xem đi xem lại, coi như là để khắc sâu ấn tượng hơn.

Người trong nhà không một ai dám hỏi cô đã làm bài thi như thế nào rồi.

Dù sao thì chị đi thi nửa chừng, không giống với người khác là trực tiếp tham gia cuộc thi sau khi tốt nghiệp ra trường. Chị còn chưa học đến cao trung, chắc là đã rất khó khăn.

Lưu Mai còn cố ý đi hỏi thăm một số chuyện khi đi tham gia kỳ thi đại học, nghe nói số lượng tuyển người mỗi năm rất ít. Đặc biệt là năm ngoái số người trúng tuyển rất nhiều, vậy nên năm nay phải khống chế số lượng tuyển sinh, cho nên so với năm ngoái thì còn khó hơn nhiều.

Sau khi mọi người trong nhà biết, liền càng thấy lo lắng hơn. Cảm thấy rằng chị so với xã hội cũ ngày thư đi thi Trạng Nguyên còn khó hơn.

Lúc này chắc chắc là chị đang đau khổ đọc sách ở trong phòng, mọi người ở bên ngoài đi đứng đều rất cẩn thận, trở về phòng của mình nằm nghỉ. Sợ tạo ra tiếng động ảnh hưởng không tốt đến Tô Du.

Trong phòng, Tô Du sau khi đọc sách xong, nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, cũng không tính lại tiếp tục đọc sách nữa. Lúc này mà đọc nhiều sách hơn, sẽ không tránh được tình trạng bị rối loạn trí nhớ. Tốt hơn là để cho bản thân được thư giãn. Nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai, cô bật người dậy bắt đầu đi lục tủ áo quần của mình, lục lọi trong đống quần áo.

Tủ quần áo là do thư ký Cao đi tìm người nhờ giúp đỡ nâng về nhà, nó được làm bẵng gỗ lim, ở bên trong hiện ra một loạt quần áo được sắp xếp ngay ngắn.

Tô Du tìm tìm vài cái, cuối cùng tìm được một cái váy liền thân. Màu xanh da trời, dài ngang bắp chân. Cô ướm thử lên người mình một chút, rồi hài lòng treo nó ở bên ngoài.

Mặt khác bên phía nhà lão Tống, lúc thư ký Tống chú ý về đến nhà, sau đó lấy xà phòng bắt đầu rửa mặt.

Mẹ Tống đang ở bên ngoài đang dọn bữa tối lên bàn, nhìn con trai mình vừa trở về đã lấy xà phòng đi rửa mặt của mình, bà ngạc nhiên hỏi, “Con trai, con đang làm gì thế?”

“Rửa mặt, mấy ngày nay con đi bên mỏ than, bị đen.”

Cha Tống đang đọc báo, nghe thấy anh nói vậy, liền hừ một tiếng, “Đen mới tốt, đàn ông con trai lớn lên mặt trắng để làm gì.”

Mẹ Tống nói, “Ông đừng có nói, cả hai chúng ta đều không trắng thì con mình cũng làm sao trắng được. Da của tôi dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không trắng lắm. Lão Tống, ông thì sao?”

Cha Tống: “…..Bà xem mặt tôi chẳng phải sẽ biết hay sao?”

“Như vậy cũng chưa chắc chính xác, hồi xưa lúc tôi quen biết ông thì ông cũng đã hơn ba mươi rồi. Ai biết lúc ông mười bảy mười tám tuổi trông như thế nào?”

“.…….”

Ở trong nhà vệ sinh, thư ký Tống chà đi chà lại hết lần này đến lần khác, cảm thấy rằng tuy có chút trắng lên, nhưng mà so với lúc trước thì vẫn có chút khác biệt.

Cũng không còn có cách nào khác, chỉ có thể bù đắp ở phương diện khác thôi.

Anh nhanh chóng trở về phòng bắt đầu lục lọi quần áo.

Thay đi thay lại vài chiếc áo sơ mi. Đều cảm thấy không được phù hợp cho lắm. Cuối cùng tìm thấy một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, ướm thử trên người một chút, cảm thấy tinh thần đã được nâng cao hơn.

Treo thẳng quần áo lên, anh ngồi ở cái bàn bên cạnh, sau đó cầm lấy lịch lên bắt đầu gạch chéo ngày hôm nay, sau đó nhìn sang ngày mai, kìm không được mà viết chữ lên đó ----- một ngày đáng nhớ.

Mấy ngày nay anh đều phải nhớ kỹ, chờ sau này anh có con của mình, sẽ kể lại những câu chuyện tuổi trẻ ngày xưa cho nó nghe.

Kể về anh cùng Tô Du, kể về làm sao mà bọn họ quen biết nhau…..

Nghĩ đến đó, người liền ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận