Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1000. Không thể đoán trước(2)

Chương 1000. Không thể đoán trước(2)
Hy vọng mượn nhờ uy danh của Nguyên Dương Tông, cho gia tộc có thời gian tiêu hóa được chỗ tốt, tốt nhất là sinh ra vài tu sĩ Trúc Cơ.
"Đúng là như thế, nếu Thanh Dương đạo hữu có gì dặn dò, cứ thông báo cho Triệu gia là được."
"Còn có..."
Vi Quang Chính vừa dứt lời, tu sĩ khác cũng kịp phản ứng, rối rít mở miệng, mượn cơ hội này bày tỏ thái độ trung thành, hy vọng lưu lại một ấn tượng tốt.
Về phần thật sự có dặn dò xuống, nên làm thế nào thì phải nhìn tình huống đã.
"Nói hay lắm, nói hay lắm."
Vẻ mặt Lưu Ngọc lộ ra tươi cười.
Sau đó, hắn lại nói vài câu như hy vọng khu vực quản lý yên ổn, không hy vọng nhìn thấy mấy loại hình tu sĩ khơi mào gì đó.
Chư tu trên quảng trường lúc này đều trăm miệng đáp ứng.
Lưu Ngọc biết, mặc dù miệng của những tu sĩ này đồng ý, nhưng lại chưa chắc là trong lòng sẽ nhất trí.
Trật tự Bạch Vân Quan đã bị phá hỏng, trật tự tam tông cũng chỉ vừa mới thành lập.
Ở bên trong trận đại chiến này, có thế lực như cá gặp nước, ăn tới đầy bồn đầy bát, vẫn còn muốn mượn cơ hội này thu hoạch được càng nhiều hơn.
Có thế lực cũng thương gân động cốt, đổi màu cờ tổn thất lượng lớn lợi ích, một lòng muốn bù đắp lại, vào thời cơ giá trị như này cũng muốn ngo ngoe rục rịch.
Khoảng cách giữa thế lực hưng khởi vừa suy sụp mở ra một mảng trống lớn, bị những tu sĩ thừa cơ chiếm lĩnh, nhưng không được thượng tông tán thành.
Bất kể bởi vì nguyên nhân gì, muốn đạt được càng nhiều hay là muốn đền bù hao tổn.
Hai cái trước đều dõi ánh mắt đặt ở trên người cái sau, thậm chí là đặt trên người lẫn nhau.
Nếu như loại hiện tượng này không thêm hạn chế vào, chắc chắn sẽ dẫn đến những cảnh tượng hỗn loạn hơn, bên trong khu vực quản lý cũng sẽ không thật sự yên tĩnh lại.
Lưu Ngọc hiểu rõ, muốn tránh khỏi loại tình huống thế này xảy ra nhất định phải thế giết gà dọa khỉ mấy thế lực này, mới có thể ngăn cản lòng tham lam trỗi dậy kia.
Thế là, hắn thay đổi vẻ nhẹ nhàng ban đầu, sắc mặt đanh lại nghiêm túc cảnh cáo.
"Lưu mỗ không hy vọng nhìn thấy chư vị ở đây công phạt lẫn nhau trong nhiệm kỳ ta tọa trấn ở đây."
"Trước mắt tất cả đều là phục hưng từ tro tàn, các vị đạo hữu vẫn nên nghỉ ngơi lấy sức cho thỏa đáng."
Dừng một chút, Lưu Ngọc chậm rãi nói tiếp, trong lời nói mang theo ý khắc nghiệt.
"Nếu có người lòng mang ý xấu, mưu toan nhân cơ hội này chiếm đoạt lợi ích riêng, Lưu mỗ nhất định sẽ tự mình lãnh binh xét nhà diệt tộc."
"Đến lúc đó, cũng đừng trách Lưu mỗ không niệm tình xưa, ra tay không lưu tình!"
"Các vị đạo hữu, đến lúc đó đừng trách ta không nói trước!"
Lúc hắn nói những lời này, trong mắt lấp lóe hàn ý, lạnh lùng liếc nhìn chư tu, tư thái ngang ngược hiện ra không sót lại gì.
Lưu Ngọc có núi dựa là Nguyên Dương Tông, lại có uy danh và chiến tích trước đó, ánh mắt đảo qua lập tức khiến mọi người thần phục, ánh mắt các tu sĩ đều né tránh, không dám nhìn thẳng vào.
Ngay trước mặt chúng thế lực khắp nơi, hắn không hề khách khí mà tuyên bố "Quy củ" của mình.
Trong lúc nhất thời, chư tu đều trầm mặc, trên quảng trường lập tức vô cùng im ắng.
Các tu sĩ Trúc Cơ cúi đầu không nói, có lẽ trong số bọn họ đã có đủ loại tâm tư riêng trong lòng, nghe vậy hơi không tình nguyện, cho nên không trả lời ngay.
Một số tu sĩ nhỏ là vì không muốn đắc tội những người trước, nên không có lập tức trả lời.
Mà tu sĩ Luyện Khí kỳ, trước mặt rất nhiều Trúc Cơ tiền bối, vốn dĩ không có chuyện tới lượt bọn họ nói.
Về phần những thế lực Kim Đan, thì không tới phiên Lưu Ngọc tới nói, tự có trưởng lão tông môn Kim Đan tới nói.
"Vi gia tuân mệnh!"
"Lời của Thanh Dương đạo hữu, lão phu tất nhiên ghi nhớ trong lòng, lúc nào cũng phải tỉnh táo, không dám vượt quá phép tắc!"
Khoảng ba hơi thở qua đi, vẫn là Vi Quang Chính mở miệng trước, gã hơi cúi đầu với Lưu Ngọc, lớn tiếng nói.
Giọng điệu của người này vô cùng kiên định, mang theo ý tứ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Quy củ này mà được chấp hành, không thể nghi ngờ là vô cùng có lợi với Vi gia.
Có thể phòng ngừa thực lực tổn thương nặng ngấp nghé Vi gia, vì để có thời gian tiêu hóa hết thu hoạch thắng được, nên mượn cơ hội này nghỉ ngơi lấy sức nhằm phát triển lớn mạnh thêm.
"Phải."
Sau khi Vi Quang Chính nói xong, chư tu giữa sân cũng lần lượt mở miệng xác nhận, đồng ý.
Chỉ là so với những người trước, rõ ràng có thể cảm giác được có hơi không tình nguyện, trả lời lộ ra dáng vẻ hời hợt.
"Đã như vậy thì các vị đạo hữu hãy ngồi xuống tiếp ăn uống đi!"
Thấy chúng tu mở miệng đồng ý, Lưu Ngọc cũng không bận tâm trong lòng bọn họ có cảm tưởng gì, lập tức lớn tiếng nói.
Nói xong, vẻ mặt của hắn dừng một chút, lộ ra ý cười cầm chén đũa lên, bắt đầu gắp Linh thực đủ loại hương sắc trên bàn.
Nếu để các thế lực cường đại tùy ý chiếm đoạt những thế lực yếu kém, cuối cùng chắc chắn các thế lực cường đại sẽ quật khởi, sinh ra tu sĩ Kim Đan, thậm chí là tu sĩ Nguyên Anh, cuối cùng sẽ nghĩ cách thoát khỏi khống chế.
Cái này không thể nghi ngờ là không phù hợp với lợi ích của Nguyên Dương Tông.
Có được khu vực này của Nguyên quốc, người được lợi lớn nhất có thể nói là Nguyên Dương Tông, cho nên tông môn tuyệt đối sẽ không cho phép các thế lực Nguyên quốc hỗ trợ công phạt, cuối cùng sinh ra lực lượng cường đại và tu sĩ mạnh.
Thế lực cấp bậc Kim Đan cho dù đối mặt với Nguyên Dương Tông cũng sẽ có một phần quyền tự chủ, không thể nắm giữ nhất chỉ có các thế lực tu sĩ Trúc Cơ thôi.
Dù sao, tông môn chỉ có một vị Nguyên Anh là "Thiên Phong lão tổ", còn phải tọa trấn ở đại bản doanh Thanh châu.
Bên trong Nguyên quốc vừa thành lập, tốt nhất chỉ có những thế lực nhỏ không có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan, mới phù hợp lợi ích của tông môn, cũng thuận tiện thống trị về sau.
Đương nhiên, không cho phép những thế lực này giúp đỡ nhau công phạt, cũng phù hợp với lợi ích của Lưu Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận