Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 692. Đồng đội được lựa chọn

Chương 692. Đồng đội được lựa chọn
Các vị đồng môn khác trên khán đài cũng có phản ứng không giống nhau, nhưng tâm điểm trong khoảnh khắc đó không thể thể nghi ngờ là đều tập trung vào Lưu Ngọc, dù sao thì hắn cũng là người khiêu chiến thành công duy nhất.
Trong đó Giang Thu Thủy là người cao hứng nhất, dù sao đây cũng là người thân cận nhất của nàng ta.
Nhan Khai cũng mừng rỡ không thôi, cứ như vậy việc gã gia nhập vào tiểu đội Thanh Phong đã được chắc chắn đến chín phần mười, mượn cơ hội này để vơ vét lớn, tài nguyên còn không cuồn cuộn mà đến sao?
Mà tâm tình của Thôi Lượng càng phức tạp hơn, trong lúc nhất thời lão cũng không biết nên vui mừng hay nên ghen tị, nhưng trong lòng vô cùng chua xót.
“Vị Thanh Dương sư huynh này là người như thế nào?”
“Vậy mà có thể dùng cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ áp đảo Lương sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ, Thanh Dương sư huynh thật sự là một tấm gương cho chúng ta!”
“Cái gì, thì ra Thanh Dương sư huynh đúng là đệ tử dưới trướng của Trường Không trưởng lão? Thì ra là như vậy.”
“Thanh Dương sư huynh còn tinh thông đạo Luyện Đan? Là một vị Luyện Đan Sư nhị giai?”
Quảng trường có rất nhiều đồng môn Trúc Cơ ầm ĩ nghị luận, hỏi thăm lẫn nhau về lai lịch của Lưu Ngọc.
Chỉ chốc lát sau, những đồng môn quen biết hắn đã tiết lộ sạch “lai lịch” của Lưu Ngọc.
Vừa nghe nói Thanh Dương sư huynh này là đệ tử của Kim Đan trưởng lão, bọn họ ngược lại lại cảm thấy như vậy cũng bình thường.
Dù sao đệ tử do Kim Đan trưởng lão bồi dưỡng, so với những đệ tử cùng thế hệ thì ưu tú hơn rất nhiều, thực lực mạnh hơn một chút, cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, cũng có một phần nhỏ các tu sĩ vẫn không để Lưu Ngọc vào mắt như cũ, nhưng đồng thời bọn họ cũng nhớ kỹ cái tên này, sẽ không đối xử với hắn như một tu sĩ bình thường.
Bọn họ là những tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, là một nhóm người có cảnh giới Trúc Cơ đứng đầu, với vốn liếng “xưng hùng xưng bá” này, Tam Anh Tứ Kiệt là những người nổi bật trong số họ.
Mà trên đài cao, nơi mà các tu sĩ Trúc Cơ không chú ý đến, biểu hiện của Lưu Ngọc cũng đã khiến cho các trưởng lão Kim Đan hơi ghé mắt.
“Trường Không, đây là đệ tử dưới trướng của ngươi.”
Trường Phong chân nhân nhìn xuống phía dưới, hỏi sư tôn hời Lý Trường Không.
“Không sai, hắn chính là đệ tử ký danh ta mới thu nhận, là Nghiêm gia đề cử đến đây.”
“Bây giờ xem ra, có thể được Nghiêm gia đề cử, quả thật là một vài chỗ đáng khen.”
Lý Trường Không mỉm cười nói.
Mặc dù chỉ là một đệ tử ký danh, nhưng tóm lại vẫn được lão “dạy dỗ”.
Đệ tử có thành tựu không tồi, làm sư tôn cũng có công lao không phải sao?
Một phái có hai đệ tử đoạt được vị trí lĩnh đội, thể diện ở trước mặt các chư vị Kim Đan đồng đạo cũng tăng vọt, cho nên tâm tình hiện tại của Lý Trường Không vô cùng không tồi.
Ngay cả việc Lưu Ngọc tham gia tranh đoạt vị trí lĩnh đội mà không thông tri cho lão cũng đã bị lão gạt sang một bên không có ý định truy cứu.
“Một phái xuất ra hai đệ tử ưu tú như vậy, Trường Không sư huynh dạy dỗ tốt thật đấy.”
“Ta thấy bọn ta vẫn là nên học tập Trường Không sư huynh nhiều hơn mới phải.”
Bên cạnh có tu sĩ Kim Đan trêu ghẹo nói.
“Đâu có, đâu có, lão phu chẳng qua chỉ là chỉ điểm một hai thôi, mấu chốt vẫn là bản thân hắn chính là ngọc tốt.”
Lý Trường Không liên tục xua tay, khách khí nói.
Lời thì nói ra như vậy, nhưng trên mặt lão lại là một nụ cười xán lạn, thậm chí có vài phần đắc ý.

Thực lực là một trong những yếu tố quan trọng trong việc lựa chọn người lĩnh đội, chiếm tỷ lệ cao nhất, trở thành “đài chủ” cũng có nghĩa là vị trí lĩnh đội đã vô cùng vững chắc.
Dưới tình huống đã được vận hành trước, còn có Kim Đan sư tôn, cơ bản sẽ không có gì khó khăn.
Lưu Ngọc với tư cách là người chiến thắng và là đài chủ mới, hắn lạnh nhạt đứng trên đấu pháp đài, cảm nhận đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng, nhưng trái tim hắn vẫn như hồ nước lặng không hề có gợn sóng.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự chú ý như vậy, nhưng hắn không hề khó chịu, giống như trời sinh đã như vậy.
“Ta bình thường sao?”
“Không, có Tiên Phủ trong tay, ta đương nhiên là không bình thường.”
Ngay lập tức, những âm thanh bên ngoài dường như trở nên xa xôi, trong trái tim Lưu Ngọc dâng lên một loại giác ngộ.
Cảm nhận được mối liên hệ với những điểm sáng màu xanh lục của Nễ Hoàn Cung, hắn vô cùng chắc chắn về điều đó.
Lưu Ngọc biết, lúc này chỉ là sự khởi đầu, con đường phía trước sẽ đặc sắc hơn rất nhiều.
Sau khi người chủ trì tuyên bố xong, hắn tiếp nhận đan dược bên ngoài đưa tới, mở nút bình ra nuốt vào, sau đó hắn ngồi khoanh chân tại chỗ luyện hóa khôi phục pháp lực.
Bổ Linh đan, đây là một loại đan dược đặc thù do Luyện Đan Điện của tông môn luyện chế, có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực. Khoảng hai khắc là có thể khôi phục được một nửa pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa gần như là không có tác dụng phụ.
Chỉ là nó yêu cầu tu sĩ chủ động luyện hóa, không thể sử dụng trong chiến đấu.
Một bộ phận tâm thần chú ý tình huống bên ngoài, một bộ phận tâm thần luyện hóa dược lực, Lưu Ngọc yên lặng vận chuyển Thanh Dương công pháp khôi phục pháp lực đã bị tiêu hao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận