Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 995. Dị đường dị tâm

Chương 995. Dị đường dị tâm
Xích Viêm tháp cao chừng ba trượng của người lớn, toàn thân lượn lờ mào đỏ yêu diễm, giống như tự có mang theo sức lực của Thiên Quân, trấn áp từ bên trên xuống.
Không ai điều khiển trận pháp, tự động hiện ra một tầng vòng bảo hộ thật mỏng màu trắng sữa, tiếp xúc thân mật với Xích Viêm tháp.
"Ầm" "Ầm ầm ầm"
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, giữa vùng rừng núi trống trải quanh quẩn mãi không dứt, hù dọa vô số chim bay cá nhảy.
Chỉ vẻn vẹn một kích, bộ trận pháp nhị giai phẩm chất bình thường này hoàn toàn bị đánh phá.
Sau đó lại vang lên từng trận nổ vang trời, không theo tuần từ, vang vọng khắp sơn cốc.
Dưới uy năng mạnh mẽ của Linh khí cực phẩm - Xích Viêm tháp, trận cơ cũng bị liên lụy, phá hủy hầu như không còn.
Không có trận pháp duy trì, toàn bộ sương mù màu trắng bao phủ sơn cốc nhanh chóng trở nên mỏng manh, dưới ánh lửa thiêu đốt, chỉ vẻn vẹn hai nhịp thở đã biến mất hầu như không còn gì.
Chỉ dưới uy lực một kích, không ngờ lại mạnh đến vậy!
"Khá tốt."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, đối với uy năng của lần ra tay này, cảm thấy rất hài lòng.
Bởi vì nguyên nhân công pháp, dù hắn ở Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, đã có thể hoàn toàn phát huy được uy năng của Linh khí cực phẩm.
Sau khi tu vi tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, thôi động càng thuận buồm xuôi gió, uy năng cũng càng ngày càng tăng.
Lúc này, hình ảnh chân thực toàn bộ sơn cốc cũng thật sự xuất hiện ra ở trước mắt.
"Là ai?"
Ngay lúc Tống Hạo Thương vừa định thu lấy chiến lợi phẩm, dưới uy năng của Xích Viêm tháp vừa bộc phát thì gã đã cảm ứng được tất cả.
Trong lòng của gã giật nảy mình, dâng lên dự cảm bất thường, tạm thời dừng lại hành động lên núi, đứng ở cửa cốc nhìn lại.
Đợi khi sương mù trong trận pháp tan đi, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của gã.
"Thanh Dương lão ma của Nguyên Dương Tông?"
Tống Hạo Thương nhận ra Lưu Ngọc, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ kiêng dè.
Lưu Ngọc nhàn nhã giống như đi bộ, chậm rãi đi vào Linh quả viên này, ánh mắt tùy ý liếc nhìn xung quanh, cảm thán nói:
"Chim hót hoa nở, hoàn cảnh tĩnh lặng."
"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là cảnh sắc của một vùng núi non thanh bình."
Tống Hạo Thương nghe vậy, ánh mắt lập tức hiện ra sự lạnh lẽo, gã đang muốn nói cái gì đó nhưng trong lòng đột nhiên giật nảy mình.
Chỉ vì gã cảm giác được, tu vi của người kia vậy mà đã đến Trúc Cơ hậu kỳ từ tận lúc nào!
Trên tay nâng tiểu tháp màu đỏ, càng bày ra uy thế mạnh mẽ, khiến gã vô cùng kiêng kị.
Dựa vào tin tức trước đó, Tống Hạo Thương biết đây là "Xích Viêm tháp" một trong những Linh khí cực phẩm mà người kia có được từ Hoa gia.
"Tên Thanh Dương lão ma này chỉ mới ở Trúc Cơ trung kỳ, đã có thực lực không tầm thường như vậy."
"Hiện tại tu vi tăng lên tận Trúc Cơ hậu kỳ, còn có Linh khí cực phẩm hỗ trợ, đây chẳng phải là đã vượt qua khả năng của mình sao?"
Con ngươi Tống Hạo Thương co rụt lại, trên mặt biến đổi thành đủ dáng vẻ khó lường.
Lưu Ngọc rõ ràng truy kích mà đến, lúc này sao gã có thể không biết, mình dĩ nhiên là đã trúng thủ đoạn truy lùng gì đó của hắn.
Đối phương không coi ai ra gì, thái độ vô cùng tự tin, càng khiến gã sợ hãi trong lòng, không dám thật sự trở mặt.
Trong lúc nhất thời, lập tức rơi vào trầm mặc.
"Tin tức về Tam Nguyên quả, tại hạ đã thông báo toàn bộ cho đạo hữu, không có nửa câu nói dối."
"Có Lời Thề Tâm Ma chứng kiến, chẳng lẽ đạo hữu còn lo lắng hay sao?"
Kìm nén không nổi nữa, chỉ qua vài nhịp thở, Tống Hạo Thương đã mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
Đối với thái độ của người kia khiến gã cực kỳ tức giận, nhưng không biết rõ thực lực của hắn, nhưng vẫn khiến gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giận mà không dám nói gì.
"Có Lời Thề Tâm Ma chứng kiến, Lưu mỗ đương nhiên tin tưởng tin tức về Tam Nguyên quả là thật."
"Chỉ là Tống đạo hữu lại khiến Lưu mỗ thật sự không yên tâm, lo lắng mãi trong lòng."
Ánh mắt Lưu Ngọc đảo qua trên thi thể của Đồng sư huynh, cười nhẹ nhàng, chân thành nói.
Nhưng ngay sau đó, trong lời nói lại tràn ngập khí tức giết chóc!
"Lưu mỗ nghe nói Tống đạo hữu sắp đi xa, nên đặc biệt chạy đến đưa tiễn Tống đạo hữu một đoạn đường."
"Nơi đây nước non xinh đẹp như vậy, là nơi táng thân của đạo hữu, trông có vẻ không thể nào thích hợp hơn!"
Vừa dứt lời, tay phải Lưu Ngọc khẽ động, mấy đạo pháp quyết lập tức đánh về trên Xích Viêm tháp trên tay trái.
Linh quang trên thân Xích Viêm tháp lập tức mạnh mẽ lên, Linh quang phun trào từ cửa sổ chín tầng tháp tràn ra, nhanh chóng xen lẫn thành một con Hỏa giao to khỏe gần cả trượng.
"Gào."
Hỏa Giao im lặng gầm một tiếng, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng nâng lên, sau đó vội vã mà bay về phía Tống Hạo Thương.
Sau khi kích phát Xích Viêm tháp, Lưu Ngọc còn chưa ngơi tay, vỗ nhẹ lên túi trữ vật lấy Dung Hỏa đao ra, pháp lực căng lên đánh ra một đao.
Mang theo sát cơ sắc bén, Dung Hỏa đao hóa hình thành một Thất Luyện màu đỏ, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Uy thế to lớn, còn muốn vượt xa nửa bậc hơn cả Xích Viêm tháp!
Lưu Ngọc có được Linh khí cực phẩm này đã lâu, tế luyện mấy chục năm, huống chi còn có Linh khí công kích sở trường, cho nên công phạt một đao như vậy dĩ nhiên thắng một bậc hơn so với Xích Viêm tháp.
Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực.
Dù đối phương không thể làm ra chiến tích gì đặc biệt, danh tiếng cũng không quá vang dội, nhưng cuối cùng dù sao cũng là tu vi Trúc Cơ.
Bây giờ tuy thực lực của Lưu Ngọc đã có bước tiến dài, nhưng vẫn không hề có ý tứ xem thường.
Dù sao đấu pháp giữa các tu sĩ luôn có nguy hiểm khó lường, không thể chỉ dùng tu vi và thực lực kết hợp lại là đã kết luận thắng thua, nếu hơi chủ quan một chút thôi cũng có khả năng mất đi tính mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận