Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 802. Yến tiệc điểm binh(3)

Chương 802. Yến tiệc điểm binh(3)
Phát tin tức đi xong, Lưu Ngọc đi thẳng vào trong động phủ, vào trong Luyện Công phòng, lấy ra những món pháp khí và bắt đầu hâm nóng chúng.
Còn về việc của tiệc mừng công sẽ tự có những tu sĩ ở phía dưới đứng ra tổ chức, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng là được.

Ba ngày sau, chạng vạng.
Trên sườn núi của Phượng Hoàng sơn, một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi đã được sắp xếp.
Trên những cây đèn khổng lồ, những ngọn lửa màu cam nhún nhảy, mặc sức tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ, chiếu sáng rực rỡ cả cái Phượng Hoàng sơn, tạo nên bầu không khí sôi động.
Dường như ngay cả cảm xúc của các tu sĩ đều đã bị nó cảm hóa, khuấy động cả bầu không khí của buổi yến hội.
Trên vũ đài được dựng lên ở giữa khoảng đất bằng phẳng, còn có những nữ tu dung mạo tuyệt trần đang vừa hát vừa múa, hát những bài hát phù hợp với bầu không khí của buổi yến hội.
Trong mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười hay trong từng động tác, vòng eo thon thả thỏa sức uốn lượn, phô diễn sự mềm mại của cơ thể vừa xinh đẹp vừa uyển chuyển, mặc sức khuấy động trái tim của các tu sĩ ở dưới sân khấu.
Trong giọng hát xinh đẹp của nữ tu, hát ra những giai điệu trong trẻo lay động lòng người như những con chim vàng anh.
Giống như dòng suối tinh khiết chảy trên mặt đá, lướt qua trái tim của các tu sĩ, mang theo một chút mát lạnh, khiến cho con người ta mê đắm rất lâu.
Số lượng tu sĩ ở trên khoảng đất bằng phẳng rộng rãi này có khoảng hơn sáu bảy trăm người, chia thành những nhóm theo gia tộc hoặc thế lực, phân tán ngồi ở bên cạnh những cái bàn.
Trên bàn bày những món ăn tinh xảo tuyệt đẹp, có Linh thực, Linh quả, Linh tửu các loại, bên trong có chứa Linh lực dịu dàng và nồng đậm, có thể sử dụng tùy thích.
Đây không phải mấy thứ đã được pha loãng như ở tiệc mừng của Vi gia.
Mà là Linh vật nhất giai thực sự, hiệu quả có thể so với đan dược tu luyện, thậm chí còn dễ tiêu hóa hơn.
Ở nơi này có một nửa là các tu sĩ Thanh châu, một nửa là các tu sĩ quy hàng sau này, đại đa số trong bọn họ đều đã được định sẵn là sẽ đi theo đội ngũ để tham gia vào cuộc viễn chinh.
Chuyến đi lần này chưa rõ sống chết, cũng không biết có còn cơ hội tham gia tiệc mừng công lần sau hay không.
Vậy nên, Lưu Ngọc cũng hào phóng một lần, dùng những tài nguyên đã được dành riêng ra từ lâu để chuẩn bị lần yến hội to lớn này.
Đây vừa là tiệc mừng công, cũng có thể sẽ là “bữa tối cuối cùng” của một số tu sĩ, hoặc có thể nói là “bữa cơm chia xa”.
Những người đang ngồi ở trên chỗ này này đều là những tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn ở nơi cao hơn vùng đất bằng phẳng rộng rãi này khoảng ba trượng thì còn mở ra một khoảng đất trống nho nhỏ khác.
Bên trên đó chỉ có một cái bàn lớn, bày một bàn tiệc có giá trị cao hơn nữa, Linh qua, Linh quả các thứ đều vô cùng phong phú, toàn là những món Linh vật nhị giai hàng thật giá thật.
Rất nhiều tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ lén lút liếc mắt, thỉnh thoảng lại nhìn lên phía trên đó.
Mà người hưởng thụ bàn tiệc này, chính là mười năm tu sĩ Trúc Cơ của đội ngũ.
Ánh mắt của Lưu Ngọc rơi trên người những nữ tu đang nhảy múa ở phía dưới, thích thú thưởng thức mọi cử chỉ của những nữ tu ở nơi đất khách quê người này.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ lại chụm đầu nói chuyện với mấy người Thôi Lượng, Nhan Khai, tìm được chủ đề chung, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Cảm nhận được ánh mắt của các tiền bối Trúc Cơ, phản ứng của những nữ tu ở trên sân khấu không ai giống ai.
Có một số người thì rụt rè đến mức không dám nhìn thẳng, trong lúc nhảy còn không phát huy được tốt như bình thường; có một số người thì không những không cảm thấy ngại ngùng mà ngược lại còn mạnh dạn liếc đôi mắt đẹp, nhún nhảy mạnh mẽ hơn nữa.
Đột nhiên, Lưu Ngọc cảm nhận được có một ánh mắt mang theo sự ghen tuông đang rơi trên người mình, hơn nữa còn ngày càng mãnh liệt.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, mấy người Nhan Khai, Thôi Lượng ngay lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa, cúi đầu ăn Linh qua Linh Quả.
Không cần quay đầu lại kiểm tra, hắn cũng biết được chủ nhân của ánh mắt này là ai.
Lưu Ngọc không thèm để ý, vẫn xem biểu diễn một cách thích thú.
Một lúc sau, hắn nghiêm mặt, di chuyển ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian trôi đi, ăn đã qua năm vị, rượu đã qua ba tuần, đã đến lúc bàn chính sự rồi.
“Lần nhiệm vụ này được diễn ra thuận lợi như thế, không thể thiếu được công lao của mỗi một vị đang ngồi ở đây.”
“Chư vị, uống cạn chén này đi!”
Sắc mặt của Lưu Ngọc nghiêm lại, hắn cầm chén rượu lên, đứng dậy, hào phóng nói với những tu sĩ đang ngồi ở phía xa kia.
Nói xong, không đợi các tu sĩ trả lời, hắn ngẩng đầu, một hơi uống cạn Linh tửu ở trong chén, trông vô cùng hào hùng.
Các tu sĩ thấy thế thì đương nhiên không dám làm khác, cũng một hơi uống cạn rượu ở trong chén.
“Không dám, không dám, tất cả đều là do Thanh Dương đạo hữu có tài lãnh đạo.”
Năm tu sĩ Trúc Cơ sau này mới quy hàng bao gồm cả hai người của Vi gia và Tiêu Sùng, nhao nhao nói câu nịnh hót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận