Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1106. Lựa chọn khó khan (4)



Chương 1106. Lựa chọn khó khan (4)




Tử Sam và Chu Tử Văn thấy vậy thì không khỏi cảm thấy lo lắng, muốn lập tức cuốn lấy đối phương.
Nhưng ngay sau đó, khi đối mặt với hai viên châu có Linh quang màu lam lấp lánh, thì bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.
Lập tức thi triển ra pháp khí phòng ngự ngăn ở trước người, đồng thời thân hình lập tức lùi về sau.
"Thiên Lôi Tử!"
Như đã thương lượng xong, sau khi Nhậm Hồng Nhan rút lui, hai gã nam tu còn lại của Thiên Nhất Tông cũng lấy ra một viên châu lớn chừng viên đạn, có màu lam lấp lánh, ném về phía những tu sĩ Thánh Hỏa Giáo đang công kích mình.
Không giống với Âm Lôi Tử, uy năng của nó chỉ cao hơn một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, uy hiếp tạo thành cho tu sĩ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ là hết sức có hạn.
Thiên Lôi Tử được tạo thành từ lôi kiếp của Kim Đan, uy năng hiển nhiên là vượt xa.
Dù cho tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng chỉ cần hơi chủ quan một chút thôi cũng có thể khiến thân tử đạo tiêu, là một thủ đoạn vô cùng nổi danh một thời trong cảnh giới Trúc Cơ.
"Ầm ầm."
Hai tiếng nổ thật lớn, trước sau vang lên.
Đối mặt với đòn công kích của Thiên Lôi Tử, giáo chúng của Thánh Hỏa Giáo chỉ có thể tạm thời né tránh, hai người Thiên Nhất Tông thừa cơ chạy được một khoảng khá xa.
Bọn chúng vừa chạy trốn còn vừa ném ra từng tấm phù lục, làm chậm tốc độ truy kích của Thánh Hỏa Giáo.
Chỉ chốc lát sau, bọn chúng đã chạy tới chân núi.
Nhìn thấy ba người Thiên Nhất Tông sắp biến mất khỏi tầm mắt, người Thánh Hỏa Giáo muốn truy kích, nhưng lại bị Đường Thiên Bảo truyền âm ngăn cản.
"Không nên đuổi theo."
Đường Thiên Bảo đi tới, ngưng mắt nhìn ba người từ xa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Theo khoảng cách ngày càng xa, liên hệ của Nhậm Hồng Nhan và Hỏa Phượng cũng yếu bớt, cộng thêm việc bản thân Hỏa Phượng đã tiêu hao gần hết uy năng, cho nên lúc này đã bị hắn ta đánh chết.
"Tại sao chứ?"
"Nếu thả mặc cho những tặc tử kia ở trong bí cảnh, rất có thể bọn chúng sẽ phá hỏng bố trí của tổ tiên Thánh Giáo chúng ta, bọn chúng còn có thể sẽ cướp đoạt tài nguyên của chúng ta."
Tử Sam và các giáo chúng khác lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Nếu không phải Đường Thiên Bảo là Thánh Tử, lại có uy tín, thì chỉ sợ lúc này hắn ta đã bị coi là phản đồ.
Nhìn qua phương hướng ba người biến mất, Đường Thiên Bảo nhắm mắt lại một hồi lâu, sau đó mới mở miệng:
"Thực lực của đối phương không yếu, còn có thủ đoạn là Phù Bảo."
"Nếu cứ tiếp tục đuổi theo như thế, cho dù giết được bọn họ thì chúng ta cũng sẽ tử thương không nhẹ."
"Thánh Giáo cho đến bây giờ, đã không thể tung hoành nổi nữa.”
Giọng điệu của hắn ta trầm thấp, nhưng vẫn không mở mắt ra, trong lời nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu sắc, còn có chút thống khổ.
"Vì Thánh Giáo, sao chúng ta có thể tiếc sinh mạng chứ?"
Nữ giáo chúng Tử Sam kích động nói, nàng ta là một "cuồng tín đồ", tín ngưỡng kiên định không thể dao động.
"Tu sĩ của Thiên Ma Tông và Thiên Nhất Tông có thể tiến vào, nói rõ nội bộ Thánh Giáo xảy ra vấn đề."
"Cho nên bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là giết sạch những tu sĩ này, mà là thu thập tài nguyên và thanh trừ họa ngầm."
"Truyền thừa của Thánh Giáo mới là quan trọng nhất."
Mở mắt ra, vẻ mặt của Đường Thiên Bảo đã khôi phục như thường.
Lời vừa nói ra, nhóm người lập tức im lặng, không lên tiếng phản bác, cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện truy kích.
"Việc quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng thu thập tài nguyên."
"Tin tức về bí cảnh đã lộ, chúng ta phải nhanh chóng thu thập tài nguyên cho tốt, sau đó rời khỏi nơi này, giải quyết tai họa ngầm trong nội bộ Thánh Giáo."
Vừa nói Đường Thiên Bảo vừa dẫn đầu đi về phía Linh dược viên.
Mà trong mấy hơi thở ngắn ngủi, khi sáu người bọn họ rời đi, Lưu Ngọc mới “miễn cưỡng” đánh chết Linh thú báo tuyết, thu thi thể của nó vào túi trữ vật.
Hắn nhìn qua trông vô cùng thành thật, không có nhân cơ hội tiến vào Linh dược viên.
Mà ngược lại hắn dựa vào một gốc cây, thở ra từng ngụm khí nặng nề, tựa hồ như đang khôi phục thể lực.
"Bình bịch."
Tiếng bước chân dày đặc của sáu người truyền đến, nghe có vẻ hơi gấp rút.
Cũng không lâu lắm, sáu người Đường Thiên Bảo đã xuất hiện trong tầm mắt, việc đầu tiên bọn họ làm là nhìn về phía Linh dược viên.
Sau khi thấy Linh dược viên bình yên vô sự, Linh thú báo tuyết cũng đã bị giải quyết, sự căng thẳng trong lòng bọn họ mới được thả lỏng.
Lưu Ngọc quay đầu nhìn qua, tựa như lúc này hắn mới nhận ra đám người bọn họ đã quay trở về.
"Tình huống như thế nào?"
"Ba người Thiên Nhất Tông đã bị giải quyết rồi chứ?"
Hắn quan tâm hỏi thăm.
Thật ra đây chẳng qua chỉ là ra vẻ một chút mà thôi, dù thần thức của Lưu Ngọc bị trận pháp áp chế thì nó cũng có thể lan ra tới sáu dặm, mấy người bọn họ không đuổi theo quá xa, cho nên cũng đủ để hắn nắm giữ toàn bộ tình huống trong lòng bàn tay.
"..."
Lời nói thốt ra, nhưng không có ai trả lời.
Sau khoảng chừng hai hơi thở, sắc mặt của Dương thúc và Tử Sam vô cùng khó coi lắc đầu, bọn họ thật sự không biết nên nói gì.
Lưu Ngọc thấy thế thì cũng lộ ra thần sắc nặng nề, nhưng đáy lòng hắn lại âm thầm cười một tiếng.
Có đôi khi tình hình phát triển không như ý muốn, nhưng cho dù như thế nào thì cũng chỉ có cách tiếp nhận.
Cho dù hắn có Tiên Phủ trợ giúp, nhưng hắn vẫn phải bôn ba trù tính tài nguyên, huống chi là một nhánh Thánh Hỏa Giáo đã mất đi vinh quang?
Mọi thứ sao có thể thuận buồm xuôi gió như thế được chứ?
Những chuyện tương tự, trong mấy năm này Lưu Ngọc đã gặp qua không ít, bây giờ hắn đã có thể bình tĩnh mà ứng đối. Hết chương 1106.



Bạn cần đăng nhập để bình luận