Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 910. Tiêu cực kéo dài(3)

Chương 910. Tiêu cực kéo dài(3)
Chư vị tu sĩ đã vào chỗ được một lúc nhưng vẫn chưa thấy lĩnh đội xuất hiện, không ai dám tự tiện khai màn, chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.
Bởi vậy, có thể thấy là Lưu Ngọc cũng có chút ít uy tín.
Bỗng nhiên tất cả tu sĩ có mặt trên quảng trường đều cảm nhận được một luồng Linh áp siêu mạnh đang áp sát nơi này. Mọi người đều không nhịn được, quay đầu nhìn sang chỗ phát ra Linh áp.
Đúng lúc bắt gặp một bóng người đang nhàn nhã đi bộ tới.
Người này có mái tóc dài đen nhánh, áo bào trên người cũng thuần một sắc đen. Khuôn mặt hắn khá bình thường nhưng lông mi lại đen như mực, ánh mắt vừa bình thản vừa thâm thuý lại sắc bén như đao. Bên trong chính là ánh sáng trí tuệ cùng lý trí chói loá đến lộng lẫy.
Nhất cử nhất động của hắn giống như đều mang theo uy nghiêm cực lớn.
Người này chính là Lưu Ngọc!
Đến khi nhìn rõ mặt người đến, quảng trường lập tức yên tĩnh lại.
Âm thanh ồn ào nhanh chóng biến mất, bảy tám trăm vị tu sĩ đồng loạt đứng thẳng người, không một ai dám cả gan chưng ra bộ dạng thất lễ sơ suất.
Lúc này Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh cùng các tu sĩ Trúc Cơ đến nương nhờ đã tự mình bước lên đón tiếp.
"Lưu sư huynh!"
"Thanh Dương sư huynh!"
"Thanh Dương đạo hữu!"
Mười sáu tu sĩ Trúc Cơ đều chắp tay thành quyền, tiến lên làm lễ.
“Ừ.”
Ánh mắt Lưu Ngọc đảo qua đám người trước mặt, khẽ gật đầu xem như đáp lễ.
"Cung nghênh Thanh Dương lĩnh đội!"
Lúc này, âm thanh của các tu sĩ Luyện Khí kỳ trong đội ngũ mới vang lên, truyền vào tai nghe chỉnh tề như một.
Mấy trăm giọng nói cùng hoà vào với nhau mang đến cảm giác như nghe được tiếng núi thở, khiến nghi thức trở nên cực kỳ long trọng.
**Núi thở: thường dùng để miêu tả khi quần thần hoặc rất nhiều binh sĩ, bá tính cùng hô to ‘vạn tuế’ trước mặt hoàng đế.
**Núi thở: thường dùng để miêu tả khi quần thần hoặc rất nhiều binh sĩ, bá tính cùng hô to ‘vạn tuế’ trước mặt hoàng đế.
“Đám tiểu bối các ngươi không cần đa lễ như vậy đâu.”
“Thời gian không còn nhiều nữa, các ngươi cứ tự nhiên hưởng dụng đi.”
“Cứ vui vẻ tận hứng là được, không cần phải câu nệ.”
Lưu Ngọc giơ tay lên rồi hơi ấn xuống, bờ môi khép mở, âm thanh truyền khắp từng ngóc ngách trên quảng trường.
Rơi vào trong tai đám tu sĩ Luyện Khí kỳ, mang theo vẻ uy nghiêm khó hiểu khiến bọn họ vô thức ngồi về chỗ, rất khó nảy sinh ý nghĩ làm trái lại.
Tình huống như thế này, hai năm nay Lưu Ngọc đã trải qua vài lần nên ứng phó rất thoải mái, không hề có chút khó chịu nào.
“Chư vị đạo hữu còn chờ đợi gì nữa?"
“Chúng ta mau ngồi xuống đi thôi.”
Lưu Ngọc nói xong đã nhàn nhã đi tới bàn trung tâm, đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ không tự chủ được, đồng loạt lùi lại nhường ra một lối đi
Giang Thu Thủy cùng Lãnh Nguyệt Tâm đứng ở hai bên trái phải Lưu Ngọc, mơ hồ tuyên bố rõ bố cục trong đội ngũ. Bên trong cũng có chút đắc ý của ‘phụ tá đắc lực’.
Những tu sĩ Trúc Cơ còn lại thì đi theo phía sau, lúc này cũng không dám đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
Bàn tiệc của tu sĩ Trúc Cơ được chia làm hai, sắp xếp dựa theo địa vị, công lao và tu vi.
Tuy trên bàn cũng có linh thực, linh quả không khác biệt là mấy nhưng địa vị hai bàn cao thấp thế nào thì nhìn sơ là biết ngay.
Chỉ có những người ngồi ở chủ bàn mới có thể chen miệng nói vài lời với lĩnh đội được, tranh thủ lợi ích tốt hơn cho bản thân và gia tộc cùng thế lực.
Lưu Ngọc việc đáng làm thì phải làm, ngồi trên ghế chủ vị. Giang Thu Thủy cùng Lãnh Nguyệt Tâm ngồi hai bên trái phải của hắn.
Mạnh Văn Tinh và hai tông môn phụ thuộc cũng coi như ‘lão thần’ đi theo suốt từ Thanh châu, có tư cách ngồi trên bàn chính.
Tộc trưởng Vi gia-Vi Quang Chính cũng có tư cách ngồi ở bàn này.
Vi gia phái đến hai tu sĩ Trúc Cơ cùng hơn một trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ. Hiện giờ chẳng những một vị Trúc Cơ đã ngã xuống, tộc nhân Luyện Khí kỳ cũng đã tử thương hơn phân nửa.
Cho dù bên trong có một phân là do linh sơn nhị giai, nhưng Vi gia cũng coi như đã ‘cúc cung tận tụy”.
Ngoại trừ năm người này thì còn bốn tu sĩ Trúc Cơ khác cũng có biểu hiện rất tốt trong đoạn thời gian gần đây, đều đã lập được hoặc ít hoặc nhiều công lao nên tỏ ra thân thiết hơn các tu sĩ Trúc Cơ khác nhiều.
Sở dĩ Lưu Ngọc gợi ý cho Giang Thu Thủy sắp xếp như vậy cũng là có ý muốn để các thế lực lớn nhỏ đến gia nhập ‘biểu hiện tốt hơn một chút’, để bản thân có thể sử dụng.
Đợi đến lúc phân chia lợi ích, hắn cũng sẽ phân chia cho họ hào phóng hơn.
Trong quyền hạn của mình, Lưu Ngọc sẽ không keo kiệt chuyện ban thưởng.
Dù sao có một số tài nguyên dù không chia ra ngoài cũng sẽ không rơi hết vào túi mình được, cuối cùng tất cả cũng sẽ phải trả lại cho tông môn.
Nếu đã như thế, sao lại không lợi dụng để bản thân sử dụng chứ?
Hắn muốn nói cho những tu sĩ này biết nỗ lực sẽ có hồi báo, cho lên cứ yên tâm bán mạng cho ‘đội ngũ’ đi.
Với những tu sĩ hay thế lực này, che giấu hay cưỡng chế đều không thích hợp. Cứ dùng lợi ích ràng buộc họ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Hai bút vẽ cùng một lúc thế này, triển vọng lớn rồi.
Thấy các vị tiền bối Trúc Cơ kỳ đã cầm đũa, lúc này bảy tám chục bàn Luyện Khí kỳ mới dám thật sự nhập tiệc.
Tuy nói lĩnh đội đã lên tiếng không cần so đo câu nệ, thế nhưng phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt ở Tu Tiên giới đã khắc sâu vào lòng người, sao có thể tùy tiện quên được chứ?
Ngộ nhỡ phạm vào kiêng kị của vị tiền bối nào đó, xem như khóc không ra nước mắt luôn.
Ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
Trong tình huống tất cả mọi người đều ăn ý với nhau, tất nhiên chủ khách sẽ đều vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận