Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1020. Trang nghiêm tuyên thệ(3)



Chương 1020. Trang nghiêm tuyên thệ(3)




Lúc này, Tề trưởng lão bày ra vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc, lại lên tiếng quát lớn:
“Còn không mau tiến lên phía trước hành lễ với sư tổ đi?”
Vệ Tiểu Cầm lập tức đáp lời “Vâng”, làm theo dáng vẻ ba vị trưởng lão đã thực hiện vừa nãy, nàng ta cầm lấy ba nén hương châm lửa, trịnh trọng hành lễ với bức họa của sư tổ.
Đợi đến khi hành lễ xong xuôi, nàng ta mới cắm ba nén hương vào bên trong lô, nghi thức cũng coi như là hoàn thành được một nửa, có điều nàng ta vẫn quỳ ở trên tấm bồ đoàn không có đứng dậy.
Mặc dù tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, nhưng một vài thiên tài và yêu nghiệt thậm chí đều không nhất định kính sợ thiên địa, chứ đừng nói là quỳ trời lạy đất.
Nhưng đối với tông môn mà nói, tôn sư trọng đạo, truyền lại ngọn đuốc vẫn đặt ở vị trí hàng đầu.
Nếu như trong lúc thăng cấp chân truyền, ngay cả sư tổ mà cũng không chịu quỳ xuống, thì sao nói được là “tôn sư trọng đạo” đây?
Loại người không tôn sư trọng đạo đương nhiên không thể thăng cấp thành chân truyền, biết đây còn tiện tay thanh lý môn hộ nữa không chừng.
“Tông môn truyền ngươi công pháp, ban thưởng cho ngươi tài nguyên, bồi dưỡng ngươi thành tài, mới có được thành tựu như ngày hôm nay.”
“Làm đệ tử chân truyền, ngươi phải làm tấm gương cho đệ tử phổ thông, từ nay về sao tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, cống hiến hết sức mình để tông môn phát triển lớn mạnh.”
“.”
"Nếu dám khi sư diệt tổ, đồng môn tương tàn, làm trái môn quy, trên trời dưới đất sẽ không chốn dung thân, tông môn nhất định phải thanh lý môn hộ.”
“Nếu như có thể làm được những điều trên, thì hãy lập lời thề, từ đây về sau ngươi chính là đệ tử chân truyền thứ hai mươi ba của đợt này.”
Trên gương mặt nghiêm túc đầy cứng nhắc của Tề trưởng lão mang theo vẻ uy nghiêm kỳ lạ, làm cho người ta thấy hoảng sợ.
Mỗi một câu mỗi một chữ đều quang minh chính đại, khí thế đường hoàng, gần như có thể thâm nhập vào trong lòng người.
Lưu Ngọc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng cũng không chút gợn sóng nào.
Vệ Tiểu Cầm đã sớm chuẩn bị xong xuôi, vừa nghe thấy vậy nàng ta cũng không chút do dự nào.
Nàng ta lập tức dập đầu thật mạnh, quỳ trên tấm bồ đoàn, đối mặt với bức họa của các thế hệ tổ sư Nguyên Dương Tông, bắt đầu lập Lời Thề Tâm Ma:
“Đệ tử Vệ Tiểu Cầm, ngày hôm nay thăng cấp vị trí chân truyền, nhất định sẽ trung thành với tông môn, tuân thủ nghiêm ngặt môn quy.”
Tốc độ nói của Vệ Tiểu Cầm rất chậm, gần như là mỗi một chữ đều ngừng lại, lập Lời Thề Tâm Ma, trong miệng nói ra những lời thề trung thành với tông môn.
Thực ra ba vị trưởng lão cũng không có yêu cầu đặc biệt, Lời Thề Tâm Ma này cũng không phải vô cùng nghiêm khắc.
Dựa vào lời thề của Vệ Tiểu Cầm, chỉ cần không khi sư diệt tổ, không tương tàn đồng môn, không làm ra những việc như “đại nghịch bất đạo” thì gần như không có ràng buộc gì nữa.
Nhưng một điều cơ bản nhất, không được làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của tông môn vẫn là chuyện vô cùng nghiêm khắc.
Ví dụ như nói phản bội tông môn, tiết lộ cơ mật của tông môn chẳng hạn.
Ở mức độ đạt đến vị trí đệ tử chân truyền đã có thể tiếp xúc đến một vài bí mật của tông môn, một khi có đệ tử chân truyền tạo phản, sẽ có ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ thông thường.
Cho nên Nguyên Dương Tông khống chế phương diện này vô cùng chặt chẽ, về cơ bản sẽ không lưu lại sơ hở rõ ràng như vậy.
Nhưng sự việc do con người mà nên, Lời Thề Tâm Ma cũng không phải không có lỗ hổng, chỉ cần cam lòng trả một cái giá lớn, cũng có dược cơ hội loại bỏ nó.
Lưu Ngọc chứng kiến Vệ Tiểu Cầm lập lời thề dứt khoát từng chữ một như vậy, trên mặt hắn thì ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại thầm thở phào một hơi.
Trước đó hắn vẫn có chút lo lắng, ngộ nhỡ Lời Thề Tâm Ma quá mức khắc nghiệt thì có vẻ tiến thoái lưỡng nan rồi.
Để chính bản thân mình xả thân chịu chết vì sự huy hoàng của tông môn, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Thế nhưng khi nhìn thấy Lời Thề Tâm Ma chỉ ở mức độ này, không đến mức trói buộc bản thân đến cùng, Lưu Ngọc cũng thấy yên tâm.
Thực ra Lời Thề Tâm Ma khắc nghiệt nhất là đảm bảo đệ tử trung thành tận tâm với tông môn, các đại tông môn từng nếm trải qua vấn đề từ lâu.
Nhưng có lẽ là tức nước vỡ bờ, hiệu quả không được khả quan cho lắm.
Suy cho cùng nếu như bản thân tu sĩ có ý nghĩ đó, các thế lực có ý đồ xấu sẽ sẵn sàng bỏ tiền vốn, vậy thì chuyện phá vỡ Lời Thề Tâm Ma cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Đương nhiên, điều này không khó đối với những tông môn có thực lực khổng lồ như Nguyên Dương Tông, Hợp Hoan Môn.
Đối với những tu sĩ bình thường mà nói thì Lời Thề Tâm Ma hoàn toàn khó phá vỡ.
Trong lúc Lưu Ngọc đang quan sát Vệ Tiểu Cầm ở bên kia đang tuyên thệ, sắp hoàn thành xong nghi thức.
“Không rời không bỏ.”
“Vĩnh viễn không phản bội.”
Đối mặt với những bức họa các thế hệ tổ sư của Nguyên Dương Tông, vẻ mặt Vệ Tiểu Cầm vô cùng nghiêm trang.
Dường như còn bị cảm hóa bởi bầu không khí của tình cảnh trước mặt, trong mắt nàng ta còn vương chút nhiệt liệt, giọng điệu lúc mở miệng cũng hết sức kiên định.
Dưới sự chứng kiến của ba bị Kim Đan trưởng lão, nữ nhân này đã thể hiện ra quyết tâm của mình, lớn tiếng nói rằng sẽ trung thành với tông môn.
Nương theo bốn chữ cuối cùng được nói ra, nghi thức của nàng ta cũng theo đó mà kết thúc.
Tề trưởng lão khẽ động thân hình, lấy ra một tấm lệnh bài đại diện cho thân phận đệ tử chân truyền đích thân đưa cho Vệ Tiểu Cầm.
Khác với lệnh bài màu đen đại diện cho thân phận tu sĩ Trúc Cơ, toàn bộ tấm lệnh bài của đệ tử chân truyền có màu xanh ngọc, mặt ngoài còn ánh sáng thanh thúy lưu chuyển, vừa nhìn đã biết được không phải là đồ vật tầm thường.
Hoa văn chi tiết trên lệnh bài màu xanh ngọc còn cực kỳ tinh xảo, nhưng so với lệnh bài màu đen cũng có điểm giống nhau, ở chính giữa của hai loại lệnh bài đều có một đốm lửa bùng cháy mãnh liệt. Hết chương 1020.



Bạn cần đăng nhập để bình luận