Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 488. Chỉ điểm hậu bối(2)

Chương 488. Chỉ điểm hậu bối(2)
Chương 488: Chỉ điểm hậu bối(2)
Đây là một trong những đạo lý mà hắn ta đã hiểu qua trong suốt nhiều năm qua.
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, sau đó nhíu mày nói:
"Vì sao đã hai mươi năm trôi qua, tu vi của ngươi vẫn còn dừng ở Luyện Khí trung kỳ?"
"Là do sau khi Cảnh sư huynh tọa hóa, ngươi lười biếng tu hành hay sao?"
"Ngươi có biết như vậy sẽ mất đi cơ hội tiến vào nội môn không?"
"Sau Luyện Khí kỳ, một tầng sau lại khó hơn một tầng trước, tiếp tục như vậy thì trước khi tới sáu mươi tuổi chỉ sợ ngay cả Luyện Khí tầng chín cũng không đạt được."
"Huống chi đây chỉ là chậm trễ thời gian, thật sự chờ tới gần sáu mươi tuổi, chỉ sợ hy vọng tới Trúc Cơ càng xa vời hơn."
Cảnh Vân Tùng nghe vậy thì giật mình, kinh sợ nhỏ giọng nói:
"Khởi bẩm sư thúc, những năm này chuyện tu hành thì đệ tử chưa từng lười biếng, tất cả tài nguyên mà môn phái và sư thúc cho qua, cũng đều dùng trong việc tu luyện."
"Chỉ là tư chất linh căn tiếp nhận có hạn, chỉ có thể tăng tới Luyện Khí tầng sáu."
Sau khi Lưu Ngọc nghe xong, mặt mày không chút thay đổi, qua bốn năm trận hít thở mới gật nhẹ đầu, biểu thị tán đồng.
Hắn đương nhiên biết kẻ này không có lười biếng, vừa rồi nói như vậy chỉ vì muốn kích phát cảm giác gấp gáp trong người kẻ này thôi.
Bất kể là nói thế nào, năm đó Cảnh Nguyên Chương tặng cho mình Ly Huyền kiếm và thuyền Độn Phong, hai món pháp khí này có tác dụng rất lớn với mình.
Cộng thêm chút chỉ điểm và hướng dẫn, cũng coi như tiếp nhận một cái thiện duyên, mặc dù dưới tình huống người này không có nhiều lựa chọn.
Những năm này, tài nguyên hao tốn dùng trên người Cảnh Vân Tùng và chút chỉ điểm, cũng coi như chấm dứt đoạn thiện duyên kia.
Dĩ nhiên, chỉ điểm cũng có giới hạn, chỉ chỉ điểm trên miệng.
Muốn Lưu Ngọc cung cấp lượng lớn tài nguyên cho thế tử, giúp đỡ tăng tu vi, đó là điều không thể nào.
Về phần sau này tốc độ tu luyện của Cảnh Vân Tùng có tiến lên hay không, có thể nhanh chóng đạt tới Luyện Khí tầng chín hay không, không còn chút quan hệ nào với hắn nữa.
Thậm chí kẻ này không đạt tới Luyện Khí đỉnh phong trước khi sáu mươi tuổi, càng phù hợp với lợi ích của hắn, bởi vì như vậy sẽ không cần tuân thủ Lời Thề Tâm Ma, cũng tiết kiệm được một viên Trúc Cơ đan.
Không chủ động can thiệp, không cung cấp quá nhiều sự trợ giúp, mặc kệ tạo hóa của hắn ta.
Đây là quy tắc của Lưu Ngọc.
Thiện duyên lúc trước và sự che chở, chỉ điểm hiện tại, giá trị thực tế của cả hai đúng là không khác gì nhau, nó cũng không quan trọng nữa.
Trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy ngang nhau, thì nó chính là ngang nhau.
Nhận ảnh hưởng của "Ma tu yếu lược", tư tưởng của hắn dần giống như dựa vào ma đạo, bản thân cũng không kháng cự sự thay đổi này.
"Về mặt tu luyện thì ngươi có vấn đề nào thì bây giờ cứ nói ra."
"Hiện tại Lưu mỗ đang rảnh, có thể giải đáp một chút cho ngươi."
"Hiện nay ta trở về Thải Liên sơn, chỉ điểm vẫn trở lại như trước là nửa năm một lần."
Lưu Ngọc chậm rãi nói.
"Vâng, Lưu sư thúc!"
"Từ khi đệ tử tấng thăng lên Luyện Khí tầng sáu, lúc hút Linh khí vào cơ thể chuẩn bị luyện hóa, cuối cùng sẽ..."
Cảnh Vân Tùng nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, vô cùng cung kính hỏi hết ra những nghi hoặc trong lúc tu hành của mình.
Từ sau khi tổ phụ hắn ta tọa hóa, lúc trước những bằng hữu trong tông môn gần như mỗi người mỗi ngả.
Về sau quen biết cũng chỉ có ba người, cũng đều là tu sĩ Ngụy linh căn, kiến thức vô cùng hạn hẹp.
Lúc giao lưu tâm đắc tu luyện cũng chỉ có thể giải quyết một phần nhỏ, còn một phần lớn thông qua tìm hiểu cũng chẳng giải quyết nổi.
Những nghi hoặc trên con đường tu luyện này, thậm chí đã ảnh hưởng tới việc tu luyện, khiến trong lòng Cảnh Vân Tùng âm thầm lo lắng.
"Những năm nay, những nghi hoặc của đệ tử cũng chỉ chừng này."
"Khẩn cầu sư thúc chỉ điểm sai lầm, đệ tử nhớ mãi trong lòng, không dám quên!"
Dứt lời, Cảnh Vân Tùng cúi gập người thật sâu, thật lâu cũng không đứng dậy.
Mặc dù con đường tu hành gập ghềnh, long đong che kín đầy khó khăn, nhưng nhìn ra được tam quan của kẻ này chính chắn, không có dính chút "thói xấu" nào.
Giọng điệu chân thành, một loạt từ ngữ nói ra cũng đều xuất phát từ nội tâm, nhìn qua trông không giống giả vờ.
Trừ khi có kỹ thuật diễn cỡ Ảnh Đế, mới có thể che giấu được Lưu Ngọc, nhưng tên vãn bối trước mắt này không phải vậy.
Trong lòng của hắn âm thầm lắc đầu.
Ở tông môn, nếu như giữ hiện trạng bình an, những thứ này đúng là đã đủ, nhưng nếu muốn nhận được càng nhiều tài nguyên riêng hơn, thì nhất định phải "khéo đưa đẩy", tạo ra chút thay đổi nhỏ.
Hắn không cần một tu sĩ Luyện Khí kỳ lúc nào cũng ghi nhớ và báo đáp, cho nên khi nghe những lời tên này nói, trong lòng hắn dường như không chút dao động.
Lưu Ngọc cũng không trả lời ngay, mà rơi vào suy tư.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, từng chút một giải đáp từng nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận