Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 582. Thị nữ Như Yên(3)

Chương 582. Thị nữ Như Yên(3)
Bởi vì trong ấn tượng của nàng ta, Lưu Ngọc cực ít khi tiếp xúc với nữ tu, lại càng đừng nói đến chuyện đưa tới Ngọc Đan Đường.
"Sư huynh có gì phân phó sao?"
"Nàng là?"
Giang Thu Thủy âm thầm phỏng đoán rất nhiều, tuy rằng không có lấy một tia hảo cảm với nữ tu trước mặt, nhưng vẫn ra vẻ bình thản hỏi.
"Nàng là thị nữ ta vừa thu nhận."
"Nàng sẽ theo ta ở lại một thời gian, phiền sư muội dọn một phòng tại lầu hai cho nàng."
Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Hắn đã lấy được phối phương Thương Lăng Linh thủy, bởi vì có khả năng phải phân phó Giang Thu Thủy thu thập Linh thảo, còn cần giải quyết một ít tài sản của Thanh Tùng lão đạo, đổi thành hiện vật, thế nên hắn không trực tiếp trở về tông môn.
Nếu không phải nguyên nhân như vậy, hắn cũng không muốn để hai nàng chạm mặt sớm như thế.
Nữ tu tương đối thích xử trí theo cảm tính, làm ra vài chuyện không lý trí. Nếu bởi vậy ảnh hưởng đến Ngọc Đan Đường, ảnh hưởng tới lượng Linh Thạch thu vào thì không tốt.
Thị nữ?
Đúng là người mới hơn người cũ, áo mới mặc thoải mái hơn áo cũ nhỉ?
Giang Thu Thủy nghe vậy, ngoài mặt lập tức trở nên khó nhìn, chẳng qua vẫn miễn cưỡng khôi phục, duy trì nét mặt bình thường:
"Không thành vấn đề, sư huynh phân phó, sư muội chắc chắn làm tốt."
"Mau sắp xếp cho cô nương đây một phòng lớn và thoải mái."
Nói đến câu sau cùng, ánh mắt Giang Thu Thủy có vẻ bình tĩnh khác lạ.
Nhưng ẩn dưới lớp vỏ bình tĩnh đã có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, trong đầu nàng ta sinh ra ý niệm độc ác, thậm chí nảy sinh sát ý.
Nàng ta khó có thể chịu được nữ tu khác chia cắt sự sủng hạnh vốn thuộc về chính mình!
"Sư muội, Như Yên có tác dụng quan trọng với ta, ta không hy vọng Như Yên có gì sơ xuất."
"Sư muội hiểu ý ta chứ?"
Lưu Ngọc nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Thu Thủy, khẳng định chắc nịch.
Giang Thu Thủy đã là tu vi Trúc Cơ kỳ, mà Kỷ Như Yên mới chỉ Luyện Khí kỳ tám tầng, hai bên kém một đại cảnh giới.
Nếu Giang Thu Thủy muốn gây bất lợi, thậm chí lấy mạng Kỷ Như Yên thì thật sự có rất nhiều phương pháp, Lưu Ngọc không thể không trịnh trọng cảnh cáo.
Giang Thu Thủy nghe lời này thì ánh mắt phức tạp, đầu tiên là khó có thể tin, sau đó phẫn nộ, cuối cùng thay đổi thành ưu thương.
Nàng ta không ngờ sư huynh lại vì một thị nữ vừa thu nhận mà cảnh cáo mình.
"Vâng, Thu Thủy hiểu rồi."
Giang Thu Thủy thấp giọng nói.
Thói quen dưỡng thành nhiều năm, lại thêm tác dụng của Nguyên Thần cấm chế khiến nàng ta không dám vi phạm ý chí của Lưu Ngọc.
Đồng thời, từ thái độ của Lưu Ngọc, nàng ta ý thức được có lẽ không phải chuyện ở phương diện kia, có lẽ thật là nữ tu này có ‘tác dụng quan trọng’.
Nghĩ vậy, đáy lòng Giang Thu Thủy cũng thoải mái hơn.
"Được. Vậy giao nàng cho sư muội."
"Đúng rồi, lấy ba bình Bích Linh đan cho nàng, dùng để tu luyện trước."
"Như Yên, ngươi tạm thời ở lại Ngọc Đan Đường mấy ngày, Thu Thủy sẽ bố trí phòng cho ngươi. Chờ mấy ngày sau lại theo ta về tông môn."
Lưu Ngọc phân phó Giang Thu Thủy trước, sau đó lại nói với Kỷ Như Yên.
Thấy hai nàng không có ý kiến thì lại dặn dò một phen, sau đó mới xoay người rời đi, trở lại phòng lớn của mình.
Chờ hắn đi rồi, không khí trong phòng trở nên quái dị.
"Giang tiền bối!"
Kỷ Như Yên cung kính nói, vừa nói xong đã muốn hành lễ.
"Muội muội không cần như thế!"
"Ngươi là thị nữ của sư huynh, ta là sư muội của huynh ấy, ngươi ta đều là… của sư huynh."
"Ngươi ta cần thân cận hơn mới phải."
Giang Thu Thủy là kiểu người thấy lợi mới làm, kinh nghiệm xử thế cực kỳ phong phú, hiện tại đã lại có thể tươi cười.
Mặt mày nàng tươi tắn như hoa, thân thiết nắm tay bắt chuyện với Kỷ Như Yên, nói bóng nói gió muốn thăm dò tin tức.
Hành vi này khiến Kỷ Như Yên thụ sủng nhược kinh. Nhưng nàng ta vẫn ghi tạc lời dặn dò của Lưu Ngọc, không dám lộ ra lai lịch hay thể chất của mình nửa phần.
Lưu Ngọc đoán được bảy, tám phần ý tưởng và cảm nhận của sư muội, nhưng chỉ vậy không thể dao động ý chí của hắn.
Giang Thu Thủy cũng được, Kỷ Như Yên cũng thế.
Đối với hắn mà nói, chẳng qua là có tác dụng khác nhau mà thôi, không thể chỉ vì cảm nhận của một người mà từ bỏ người còn lại.
Nếu để Lưu Ngọc nhìn thẳng vào nội tâm, hắn lạnh lùng vô tình, chỉ vì tư lợi. Trong lòng hắn chỉ có chính hắn, Tiên Phủ và ích lợi của hắn.
Ngoại trừ đó ra, hết thảy đều là thứ có thể bỏ qua.
Lưu Ngọc ngồi trước bàn gỗ trầm ngâm một hồi, nhớ lại sơ hở và việc làm chưa hoàn chỉnh của bản thân lần này, sau đó tháo túi trữ vật của Thanh Tùng lão đạo treo bên hông xuống.
Hắn ôm mong đợi nào đó, cởi bỏ miệng túi, đưa một tia pháp lực vào dốc ngược… một đống lớn vật phẩm lập tức xuất hiện trên bàn.
Đầu tiên là mấy chục hộp ngọc, hình như đều đựng Linh thảo, Linh dược. Trong đó một hộp ngọc dị tinh xảo khác thường, còn trịnh trọng khác biệt dán một lá bùa phong ấn trung phẩm.
Đây rõ ràng là hộp ngọc chứa Huyền Nguyên Băng Tinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận