Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 823. Thần thông và trốn thoát

Chương 823. Thần thông và trốn thoát
Chỉ thấy phía trước, bên phía mấy Kim Đan chân nhân của Bạch Vân Quan không biết lúc nào đã nhiều hơn một người.
Người này râu tóc bạc trắng, mặc đạo bào màu xám, động tác giơ tay nhấc chân mang theo phong thái tiên phong đạo cốt.
Thanh Vi chân nhân!
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, Linh áp của hai vị chân nhân không kém nhau nhiều, chắc hẳn tu vi cũng gần bằng nhau?
Cụ thể mọi chuyện thế nào, vẫn phải chờ trải qua trận đấu mới biết được, đây chỉ là một vài suy nghĩ chủ quan của hắn.
Trong lúc hắn suy nghĩ, hai bên đã bắt đầu giao lưu.
“Trường Phong đạo hữu, đã nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến nay ngươi vẫn không có chuyện gì chứ?”
Áo bào trên người Thanh Vi chân nhân phồng lên, không thấy lão mở miệng, lại có giọng nói đầy mạnh mẽ truyền ra, vang vọng giữa khoảng không.
“Làm phiền Thanh Vi đạo hữu nhớ mong, Lý mỗ vẫn rất tốt.”
“Nếu như đạo hữu có thể chắp tay nhường Tiên Khuyết Thành cho vậy thì càng tốt hơn.”
Trường Phong chân nhân không hề khách khí trả lời, khí thế không kém chút nào.
“Không nghĩ đến từ lần từ biệt nhau vào tám mươi năm trước, lần này gặp lại đã ở thế đối lập, thật đúng là thế sự vô thường.”
Nói xong, trên mặt Thanh Vi chân nhân mặc áo bào xám lộ vẻ tiếc nuối.
Chỉ là Lưu Ngọc đứng phía dưới nhìn thế nào cũng thấy giống như đang giả vờ giả vịt.
Không chỉ hắn, cả hai người họ một người ở Yến quốc, một người ở Sở quốc vậy thì có thể có giao tình gì chứ?
Nếu không có giao tình, vậy cũng không thể nào nói đến “hoài niệm” được.
“Hừ, Thanh Vi lão đạo, không cần nói nhảm lời vô nghĩa.”
“Tứ tông Yến quốc các ngươi bội ước phản bội Liên Minh, còn có mặt mũi ở đây mà nói đạo lý, rơi vào tình trạng này đơn giản là gieo gió gặt bão thôi!”
“Chính đạo cho Bạch Vân Quan chỗ tốt gì Lý mỗ không biết nhưng bản lĩnh giả dối của chính đạo ngược lại các ngươi lại đã nắm được trọn vẹn.”
“Dựa theo ước định, chúng ta bắt đầu ngay đi.”
Trường Phong chân nhân hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để bản thân bị lép vế chút nào.
Hiện tại tình hình hết sức nguy ngập, hai bên hận nhau đến nỗi không muốn đội trời chung thì còn có điều gì để nói nữa?
Tứ tông Yến quốc đi nương nhờ vào chính đạo, đó chính là sỉ nhục toàn bộ lợi ích của Cửu Quốc Minh, là kẻ thù của toàn bộ Cửu Quốc Minh, hoàn toàn không có chỗ để đàm phán.
Trừ khi Cửu Quốc Minh bị chính đạo và ma đạo thâu tóm.
Nghe thấy giọng điệu không khách khí như vậy, dù lòng dạ Thanh Vi lão đạo rộng rãi thế nào vẻ mặt cũng không tránh khỏi cứng đờ.
“Nếu Trường Phong đạo hữu đã nóng vội như vậy, vậy lão đạo sẽ thành toàn cho đạo hữu.”
“Mời!”
Thanh Vi lão đạo thu lại ý cười, vẻ mặt âm trầm nghiêm giọng nói.
“Không ổn, đứng đây quá gần.”
Cảm thụ được Linh áp của hai vị chân nhân đứng đầu phát ra càng ngày càng mạnh, Lưu Ngọc hơi nhíu mày, nhanh chóng lui về phía sau.
Mà tu sĩ khác đến xem trận đấu lúc này mới phản ứng được, cũng nhanh nhẹn lui một đoạn về hướng chân núi.
Cuối cùng, từ đỉnh núi hắn phải lui xuống gần hai mươi trượng mới tìm được một chỗ tốt.
“Khoảng cách này chắc đã an toàn rồi, nếu bị liên lụy thật không may.”
Bảo đảm bản thân đã an toàn, Lưu Ngọc lại tiếp tục nhìn lại phía trên.
Sắp bắt đầu đấu pháp, tu sĩ Kim Đan hai bên nhanh nhẹn lui về một bên.
Trên bầu trời Thiên Vương sơn chỉ còn lại Trường Phong chân nhân và Thanh Vi lão đạo đang đứng xa xa, vẻ mặt cả hai đều rất nghiêm túc.
Hai người phóng hết toàn bộ Linh áp của bản thân, khiến tu sĩ phía dưới chịu áp lực cực lớn, làm cho không khí trong phạm vi một trăm dặm như bị đông lại!
“Rầm”
Một lượng lớn đá vụn rơi xuống dưới chân núi.
“Còn chưa ra tay đã khiến ta cảm thấy áp lực nặng nề như vậy.”
“Đây chính là sức mạnh của chân nhân đỉnh tiêm sao?”
“Nếu không có Nguyên Anh lão tổ, với thực lực của hai vị chân nhân này đã đủ để tung hoành Thiên Nam rồi.”
“Thật sự là đáng sợ, đáng sợ mà!”
Cách đó không xa, có tu sĩ khuôn mặt đầy kính sợ, cảm thấy xem thế này là đủ rồi.
“Nếu ta có thực lực như thế này, cũng dễ dàng nắm Thiên Nam to lớn trong lòng bàn tay.”
Trong lòng Lưu Ngọc cũng hiện lên suy nghĩ này.
Dưới áp chế của Linh áp mạnh mẽ, hắn cảm thấy cơ thể như bị đè ép bởi một khối đá khổng lồ, mỗi cử động đều khó khăn vô cùng.
Quan sát trong khoảng cách gần khiến hắn cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.
Mà bản thân hắn giống như là một đóa lục bình nhỏ bé, lúc nào cũng có thể bị cơn gió dữ thổi đi.
Đối mặt với Linh áp mạnh như vậy, đáy lòng Lưu Ngọc dâng lên một cảm giác chán nản, giống như tất cả phản kháng của bản thân chỉ là vô ích mà thôi.
Đã lâu rồi hắn không cảm nhận cảm giác yếu đuối thế này.
“Lần trải qua cảm giác này hẳn là lúc cùng Thượng Xuyên Giang đi nghe Bạch Vũ Huyên giảng đạo?”
Ký ức sâu trong trí nhớ lại bị gợi lên, Lưu Ngọc yên lặng thầm suy nghĩ.
Sau khi ngưng thần tụ khí, vận chuyển pháp lực tinh thuần trong cơ thể, ảnh hưởng bởi Linh áp mới biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận