Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 965. Phong thái kiên định

Chương 965. Phong thái kiên định
Nhưng Tiên Mộc Huyền Linh không hổ là trận pháp từng được các thế hệ tổ sư của Bạch Vân Quan gia cố, đối mặt với công kích dữ dội như vậy, thậm chí còn có tu sĩ Kim Đan thúc đẩy pháp bảo, nhưng vẫn sừng sững như Thái Sơn.
Ngay cả một chút "Gợn sóng" cũng ít khi nổi lên.
Có một loại ý vị là không thể phá vỡ.
Nhất là với những Pháp bảo của Trường Phong chân nhân, Tam Giới chân nhân và Trọng Huyền chân nhân là khiến người ta chú ý nhất.
Nếu so sánh thế công đầy trời với ngôi sao, vậy việc ba vị chân nhân thúc giục Pháp bảo, chính là "Trăng sáng" được ngôi sao bao bọc xung quanh.
Rực rỡ lại chói mắt, khiến người ta vốn không thể nào coi nhẹ.
Điểm này, đệ tử Bạch Vân Quan càng thấu hiểu sâu sắc.
Mặc dù có trận pháp ngăn trở, pháp bảo cũng không thật sự tấn công vào tới, nhưng uy năng nghiêm nghị, to lớn trong đó, bọn họ hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Đồng thời cũng cảm thấy run rẩy!
Ba món Pháp bảo, mỗi một kích đều gõ lên ngực một số người giống như tên trúng đích.
Một vài tu sĩ yếu kém, càng sinh ra nỗi sợ hãi thịt nát xương tan, ý chí chiến đấu vì kéo dài cũng dần tan rã.
Mặc dù Bạch Vân Quan cũng có vài vị Kim Đan chân nhân cùng cấp, nhưng hai tay khó mà địch lại bốn tay.
Huống chi bốn mươi người phải đối chiến với một trăm người?
Dưới tình huống cùng một "Chất lượng", đây cũng không phải chỉ là chênh lệch gấp đôi bình thường, mà nó thiên về ưu thế một bên.
Cho nên đối mặt với thế công của ba tông Sở quốc, một mình Bạch Vân Quan vốn không thể nào ngăn nổi.
Chỉ có thể dựa trên điều kiện tiên quyết là tiết kiệm pháp lực, cố gắng chặn đường công kích, sau đó trơ mắt nhìn những đợt công kích rơi vào trên màn ánh sáng màu xanh.
Mặc dù trận pháp vẫn bình yên vô sự, vững chãi như Thái Sơn, không hề có dấu hiệu bị công phá, nhưng thực lực hai bên cách xa nhau, lại khiến rất nhiều tu sĩ Bạch Vân Quan phải hãi hùng, khiếp vía.
Nếu trận pháp bị phá, hậu quả đó...
Mặc dù người tu tiên, đa phần phương diện ý chí đều không lệch đi đâu khác, nhưng giờ khắc này trên tâm lý tiếp nhận áp lực vượt quá sự tưởng tượng của nhiều tu sĩ.
Cái gọi là hội vu tưởng huyệt, đúng là như thế.
Chỉ là bây giờ vẫn còn tu sĩ thủ chắc Vân Tiêu sơn, phần lớn đệ tử dòng chính của Bạch Vân Quan, gia cảnh trong sạch đều vô cùng trung thành.
Chính bởi vì như vậy, dưới một vài thời khắc nguy cấp, mới lựa chọn đồng sinh cộng tử!
Chỉ là khi đối mặt với loại áp lực to lớn này, có vài tu sĩ đã không còn trung thực, "ý chí" yên lặng dao động.
Trong trận pháp, Thanh Vi chân nhân sắp xếp xong xuôi chuyện truyền thừa tông môn, tự mình đi tới trước trận để chủ trì phòng ngự.
Đối mặt với công kích không có ích gì của lần lượt ba tông, lão dần dần nhíu chặt chân mày.
"Ba người Trường Phong, Tam Giới, Trọng Huyền, đều là hạng người tâm tư thâm trầm."
"Bọn họ không phải không biết, Tiên Mộc Huyền Linh trận chính là trận pháp tứ giai."
"Hơn nữa còn từng được các thế hệ tổ sư gia trì, cải thiện qua, còn phù hợp với Linh mạch, địa mạch, vốn không phải loại tu sĩ cấp thấp có thể công phá."
"Đừng nói mười vạn tu sĩ, dù cho có đến thêm mười vạn nữa, cũng đều sẽ không công mà lui."
"Nếu vậy hành động lần này của ba người họ rốt cuộc là vì cái gì?"
Ngước mắt nhìn về phía ngoài trận pháp, Thanh Vi chân nhân không ngừng suy tư.
...
Ngay lúc trong lòng tu sĩ hai bên đều căng cứng, trận "Vân Tiêu sơn công thủ chi chiến" này vẫn luôn kéo dài tận tám ngày tám đêm.
Đồng thời, nó vẫn còn tiếp tục.
Với lực phòng ngự của Tiên Mộc Huyền Linh trận, còn có cao tầng của ba tông quyết tâm đến xem, còn chưa biết sẽ phải tiếp tục bao lâu.
Thời gian đấu pháp dài như vậy, dù không sử dụng toàn lực, Lưu Ngọc cũng cảm nhận rõ chút mỏi mệt về tinh thần.
Cái này không liên quan gì tới thần thức hai cơ thể, mà nó là vì tiêu hao "Tâm thần".
Dù sao việc liên quan tới tính mệnh bản thân, nhất định đều phải chú ý động tĩnh khắp tám phương bốn hướng, còn không thể nào lơ là sơ suất.
Đây lần đấu pháp dài nhất mà Lưu Ngọc cùng tới và tham gia vào.
Cho dù là trận chiến ở mỏ quặng Linh Thạch, đấu pháp cũng không kéo dài lâu như vậy.
Chỉ là thần thức mạnh thì vẫn có chỗ tốt, khiến "Tâm thần" của hắn khôi phục càng nhanh và càng dồi dào hơn những tu sĩ khác.
Thêm ý chí kiên cố thì vẫn có thể kiên trì, cho dù kiên trì nửa tháng hay một tháng, cũng không thành vấn đề.
Dù cho tâm thần hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt Lưu Ngọc vẫn sáng tỏ như cũ, trong mắt vẫn sáng rạng ngời.
Chỉ là hắn đã cảm thấy mệt mỏi, vậy tu sĩ Trúc Cơ hay tu sĩ Luyện Khí thì càng khó mà chịu nổi.
Trong mắt rất nhiều tu sĩ đã ảm đạm ánh sáng, khuôn mặt tiều tụy, mệt mỏi, giống như không ngủ "suốt" bảy ngày bảy đêm vậy.
Liếc nhìn qua cũng đã thấy rõ vẻ mệt mỏi.
Ngay cả phóng thích pháp thuật hay thôi động pháp khí cũng chậm hơn ban đầu một chút, uy năng cũng giảm bớt khá nhiều.
Tất cả tu sĩ bị chia thành hai nhóm, một nhóm khôi phục pháp lực, một nhóm công kích, để không gián đoạn việc công kích.
Cho dù "Quy tắc" tàn khốc trong chiến tranh, tạm thời không có tu sĩ nào dám nói ra nói vào cái gì, cũng không có tu sĩ nào can đảm lâm trận bỏ chạy.
Nhưng tám ngày tám đêm này qua đi, đông đảo tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng sắp kiên trì không nổi, gần như rơi vào cực hạn.
Dù sao tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chưa trải qua quán thể bằng Linh khí, Nguyên Thần cũng chưa thực hiện "Trưởng thành" lần đầu, cho dù tâm thần hay tinh lực cũng đều không thể so với tu sĩ Trúc Cơ.
Trải qua tám ngày tám đêm đấu pháp, xấp xỉ tiếp cận cực hạn nào đó.
Thuộc về phe tấn công, áp lực của tu sĩ ba tông đã nhẹ mà còn như thế, huống chi là những tu sĩ Bạch Vân Quan lúc nào cũng tiếp nhận áp lực thật lớn như thế?
Đối phương sẽ càng thêm mệt mỏi, không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận