Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 460. Một đường phân cách(2)

Chương 460. Một đường phân cách(2)

Sau khi rời khỏi Quan Tinh lâu, Lưu Ngọc đi thẳng đến động phủ Thành Nam.
Nói chuẩn bị chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, hắn chỉ là muốn rời khỏi đó sớm một chút mà thôi.
“Trượng nghĩa ra tay” từ lâu đã thanh toán xong, Lưu Ngọc không muốn Nghiêm Quần Nhi vì chuyện này mà trả giá quá nhiều.
Nỗ lực quá nhiều, nhưng lại không nhận được hồi đáp mà mình muốn có, hoặc là thứ mà mình muốn nhận được.
Nhưng chênh lệch quá lớn, thường rất có thể sẽ trở mặt thành thù.
Cảnh tượng như vậy thực sự đã có quá nhiều.
Tình yêu và thù hận, thường chỉ có một đường phân cách mỏng manh.
Mà so với nam tu sĩ, nữ tu sĩ thường dễ dàng làm theo cảm tính, không cân nhắc lợi ích đợi mất, đặc biệt là loại thiếu nữ rơi vào bên trong tình ái như thế này.
Đây chính là điều mà Lưu Ngọc không muốn nhìn thấy, cũng là đi ngược lại ước nguyện ban đầu là khiêm tốn của hắn, cho nên hắn mới cố ý duy trì khoảng cách với Nghiêm Quần Nhi.
Sau khi trở về động phủ, Lưu Ngọc cũng ngồi xuống tu luyện, lĩnh hội công pháp như thường ngày.
Cũng không có vì tin tức chiến tranh sắp sửa kết thúc mà làm xáo trộn tiết tấu tu luyện.
Hắn đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, không cần phải chuẩn bị thêm nữa, cho dù có nhận được một bộ Linh khí cực phẩm, thì cũng không có thăng cấp thực lực quá lớn.
Giống như trong Luyện Khí sơ kỳ và trung kỳ, không thể phát huy uy lực của pháp khí cực phẩm vậy.
Bởi vì nguyên nhân cảnh giới, hiện tại cho có một bộ Linh khí cực phẩm trong tay, Lưu Ngọc cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực, nhiều nhất cũng chỉ xấp xỉ Linh khí thượng phẩm mà thôi.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua, giờ Thìn vừa tới, Lưu Ngọc đã đến địa điểm tập hợp theo lời căn dặn của Nghiêm trưởng lão.
Lúc này bên ngoài chính điện phủ Thành Chủ, sớm đã có hơn mười mấy tu sĩ đã đến nơi, còn đến sớm hơn hắn một bước.
Có tu sĩ còn vây quanh lại tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm với nhau, có tu sĩ khoanh tay trước ngực mặt không chút biểu cảm, còn có tu sĩ thì tìm một góc ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt điều tức, không để ý mọi chuyện bên ngoài.
Hắn chú ý tới những tu sĩ đến nơi này từ sớm, phần lớn tu vi khá thấp, khoảng chừng Trúc Cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ.
Mà những “cao thủ” Trúc Cơ hậu kỳ thì vẫn chưa có người nào đến, dường như tu sĩ có tu vi càng cao thì sẽ đến càng muộn.
“Phô trương sao?”
Lưu Ngọc thầm nở nụ cười, hắn đảo mắt nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy được tu sĩ nào quen thuộc, cũng lười đi đến bắt chuyện góp vui.
Hắn dứt khoát đi đến một góc, đặt bồ đoàn xuống đất, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Cho dù không hề cố ý chuẩn bị, nhưng hắn tự tin rằng át chủ bài và tiêu hao phẩm của mình sẽ không ít hơn so với một vị tu sĩ Trúc Cơ nào.
Lúc này trong túi trữ vật còn có bảy tấm Kim Phong Tán Hình Phù, bảy viên Âm Lôi Tử, một tấm Tuyết Ti Châm Phù Bảo Kim Đan trung kỳ, có thể dùng một lần, một tấm Kim Cương Kích Phù Bảo Kim Đan sơ kỳ, còn ba lần sử dụng.
Còn có hai bình “Tuyết Hoa nhưỡng” có thể sử dụng để hồi phục pháp lực trong lúc đấu pháp, đây là món đồ được mua ở Đa Bảo Các mấy năm trước, còn có đủ loại đan dược chữa thương và hồi phục pháp lực.
Đến lúc đó dù cho có đàm phán thất bại, nổ ra một trận hỗn chiến thì hắn chỉ cần không gây chú ý thì dễ dàng có thể rút lui khỏi nơi này.
Dù sao thì đối thủ của tu sĩ Kim Đan chủ yếu cũng là tu sĩ Kim Đan, mà những cao thủ như Hợp Hoan Lục Tử, Tam Anh Tứ Kiệt cũng có đối thủ của riêng mỗi người, ai sẽ đặc biệt chú ý tới một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như hắn chứ?
Trong một trận chiến lớn như thế, tu sĩ tu vi Trúc Cơ kỳ cũng không đáng để mắt tới.
Khi thời gian dần đến gần giờ Tỵ, mặt trời cách vị trí trung tâm bầu trời không xa và nhiệt độ bắt đầu tăng lên.
Nhưng nhiệt độ này đối với cơ thể tu sĩ đã trải qua việc tẩy rửa bằng Linh khí mà nói, cũng không tính là vấn đề gì, thậm chí mồ hôi cũng không lưu lại một giọt.
Số lượng tu sĩ bên ngoài đại điện bắt đầu tăng lên, trước giờ Tỵ, toàn bộ một trăm linh tám tu sĩ Trúc Cơ đã đến.
Không ai dám liều lĩnh không tuân theo mệnh lệnh của Kim Đan chân nhân, đó là điều không thích đáng.
"Lưu sư đệ, bên này, sư tỷ giới thiệu vài đồng môn cho ngươi."
Hai người Nghiêm Hồng Ngọc và Nghiêm Quần Nhi cũng đi tới ngoài điện, dùng thần thức truyền âm chào hỏi.
"Hai vị sư tỷ."
Lưu Ngọc mở hai mắt nhìn về phía nào đó rồi khẽ gật đầu.
"Đa tạ hảo ý của Hồng Ngọc sư tỷ, nhưng có lẽ không cần thiết."
Lưu Ngọc gửi truyền âm tới Nghiêm Hồng Ngọc.
Hắn chỉ muốn mượn sức ảnh hưởng của Nghiêm gia để thuận tiện làm việc, hoàn toàn không muốn bị coi là người của Nghiêm gia, cũng không muốn trở thành mục tiêu để công kích của đối thủ và bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh nội bộ tông môn.
Hắn vẫn không quên ý định ban đầu của mình, tất cả những việc hắn làm đều là để tu luyện tốt hơn, không phải vì mưu đồ tranh quyền đoạt lợi trong tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận