Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1148. Thời khắc thu hoạch (3)



Chương 1148. Thời khắc thu hoạch (3)




Thấy khí thế Hỏa Phượng hùng hổ như vậy, đầu lâu màu đen không hề yếu thế, hắc khí bốc lên lập tức thẳng tắp va về phía trước.
"Ầm!"
"Xì xì"
Dưới một kích này, Hỏa Phượng thậm chí phải lập tức rút lui, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Mỏ chim của nó phun ra hỏa diễm nóng rực, vậy mà đầu lâu màu đen hoàn toàn không sợ, dường như không có chút hiệu quả nào với nó.
Hỏa Phượng vung vẩy móng vuốt sắc bén, cũng không lưu lại chút vết tích nào bên trên đầu lâu.
Sau khi lấy ra Phù bảo, hai người vẫn không hề dừng điều khiển pháp thuật Linh khí của bản thân, vẫn tiếp tục đối kháng không ngừng.
Thấy Hỏa Phượng rơi vào thế hạ phong, mặt mũi Nhậm Hồng Nhan lập tức thay đổi, rốt cuộc không còn để lại thực lực gì nữa, lập tức liên kết hơn mười đạo pháp quyết.
Bên trong những cái lỗ của sáo ngọc xanh biếc, từng sợi Linh quang đỏ tươi bốc lên, sau khi hơ qua lửa phượng mà hội tụ lại, ngay lập tức vượt qua khoảng cách xa xôi mà tiến lên.
Hỏa Phượng khi được bổ sung như vậy, liệt diễm bên ngoài đột nhiên mạnh mẽ hơn, hình thế cũng theo đó mà căng to lên tận sáu thước.
Nhưng khi đối đáng với đầu lâu màu đen vẫn rơi vào thế hạ phong như cũ.
"Không được!"
"Phù bảo của người này vậy mà được chế tác từ Pháp Bảo trung phẩm!"
Thấy vậy, trong mắt Nhậm Hồng Nhan lóe lên một chút không nỡ.
Nhưng nàng ta vẫn hạ quyết tâm, thả sáo ngọc trong tay ra, nhanh chóng hơ lửa phượng mà vọt tới.
"Vèo vèo."
Sáo ngọc xanh biết rời khỏi tay, bay được nửa đường, Linh quang mờ nhạt lập tức hóa thành Linh quang màu đỏ rực rỡ, rót vào trong thân thể Hỏa Phượng.
"Hú!"
Tất cả uy năng của Phù bảo bị kích phát ra một lần duy nhất, uy thế của Hỏa Phượng cũng theo đó mà tăng lên, cũng đã vượt qua mấy tấm Phù bảo mà Lưu Ngọc từng thấy qua.
Thân hình cũng to lên khoảng một trượng, lại giương cánh đối kháng với đầu lâu màu đen, không hề có chút yếu thế nào nữa.
Qủy khí âm trầm, hỏa diễm sáng rực, uy năng của Phù bảo tỏa ra bốn phía, khiến cho ánh sáng chỉnh tề trên bình đài hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả độ cao của bình đài ban đầu cũng thấp xuống vài thước trong trận đấu pháp này.
Sau khi lấy ra Phù bảo, thực lực của hai người đồng loạt đạt tới cấp bậc mạnh nhất, Lưu Ngọc khiêm tốn giữ yên lặng ở một bên, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.
"Ầm ầm."
"Vèo vèo."
Nương theo trận đối kháng kịch liệt, tiếng nổ to liên tiếp vang lên, còn xen lẫn cùng tiếng quỷ khóc sói gào và tiếng chim kêu.
Thấy uy năng của Phù bảo hai người mạnh như thế, Lưu Ngọc thấy khá may mắn, may mắn mình không lựa chọn xông vào bí cảnh, mà lẫn vào đội ngũ của Đường Thiên Bảo.
Nếu không một mình gặp phải bất kỳ bên nào, chỉ sợ cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Mà đổi thành bên khác, bởi vì hoàn cảnh và đủ loại nhân tốt, ưu thế của Đường Thiên Bảo càng lúc càng lớn, Chu Tử Văn dần rơi vào thế hạ phong.
Dù có khả năng đặc biệt đi nữa nhưng ở trong hoàn cảnh như này, thực lực tiên thiên cũng đã suy yếu đi vài phần, dần dà không địch nổi cũng là chuyện bình thường.
Trước lúc chưa đạt tới cảnh giới nhất định, thực lực của tu tiên giả vẫn tương đối dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh.
"Ầm!"
Một tiếng nổ ầm vang, uy năng mạnh mẽ tùy ý quét khắp bốn phía, hỏa diễm đỏ tươi và quỷ khí đen nhánh va chạm với nhau.
Đầu lâu màu đen không địch lại Hỏa Phượng, uy năng lập tức hao hết, hóa thành từng sợi Linh quang rồi tiêu tán.
Qủy khí còn sót lại cũng mất đi chỗ chống đỡ, nhanh chóng tiêu tán trong biển lửa.
Mà Hỏa Phượng đánh bại đầu lâu đen nhánh cũng không phải không tiêu hao năng lực, ngay cả hình thể cũng dần trở nên mờ nhạt.
Uy năng của đầu lâu hao hết, lúc này sắc mặt của tu sĩ Vô Mi lập tức thay đổi, gần như có loại xúc động muốn chạy trốn, khi nhìn thấy Hỏa Phượng cũng gần cực hạn như vậy, mới nhẫn nhịn loại xúc động kia xuống.
Người này cố tỏ ra trấn định, hai tay nhanh chóng điều khiển pháp quyết, từng sợi chỉ đen trong áo bào của gã toát ra, ngưng tụ thành một quả cầu đen phía trước người gã.
Khí tức đen nhánh bốc lên, xen lẫn giống như cái lưới lớn, đồng thời nhanh chóng trở thành đồ thực.
"Thiên Ma Ám võng".
Sau khi lưới đen nhánh được ngưng tụ thành, nam tu Vô Mi điểm lên huyệt vị trước ngực mình, liên tục bức ra ba giọt tinh huyết rót vào trong đó, khiến bên trong màn lưới đen nhánh hiện lên màu đỏ máu, uy thế lại tăng thêm một bước.
Tiếp đó gã nhanh chóng điểm chỉ, khống chế nó bao trùm lên đầu của Hỏa Phượng.
Sau khi phóng thích bí thuật này, sắc mặt nam tu Vô Mi trở nên xám xịt, Linh áp quanh người cũng giảm xuống không ít.
Nhìn sự trả giá đại giới của gã có lẽ còn muốn lớn hơn trong tưởng tượng.
Tốc độ của võng lớn nhanh chóng vượt qua mọi tưởng tượng, mà Hỏa Phượng khi đã tiêu hao quá nhiều Linh lực nên hành động hơi chậm chạp, bị bao trùm lại, không thể tiến lên nữa.
"Hú!"
Dưới sự khống chế của Nhậm Hồng Nhan, hỏa điểu kêu lên một tiếng bén nhọn, dùng đủ loại thủ đoạn giãy dụa, nhưng vẫn không cách nào tạo ra chuyện gì nữa.
Hỏa diễm nóng bỏng cũng không hề hiệu quả, lợi trảo bén nhọn cũng đâm không thủng lưới đen, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo thành một đường nhô lên cực lớn.
Trái lại mạng lưới lớn nhanh chóng co cụm lại, dần ép sát không gian hoạt động của Hỏa Phượng.
Một đạo pháp thuật, một món uy năng còn thêm một "Phù bảo" không còn nhiều năng lực, uy năng cả hai nhanh chóng bị tiêu hao.
Cuối cùng, Hỏa Phượng vẫn tránh thoát được trói buộc!
Nhưng còn chưa bay xa khỏi hai bước đã bị biến thành từng sợi Linh khí thuộc tính Hỏa, tiêu tán trên không trung. Hết chương 1148.



Bạn cần đăng nhập để bình luận