Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 580. Thị nữ Như Yên

Chương 580. Thị nữ Như Yên
"Hồng tiền bối, đã thu thập xong rồi."
Kỷ Như Yên không giải thích gì với Kỷ Như Khôn cái gì, sau khi thu dọn xong đồ vật của đám tà tu thì quay sang báo với Lưu Ngọc.
Nếu vị Hồng tiền bối này đã cam đoan cung cấp tài nguyên tu luyện đến Trúc Cơ kỳ cho nàng ta, vậy có tặng hết số đồ này cho tộc đệ cũng không sao cả, coi như báo đáp ân bồi dưỡng của gia tộc mấy năm nay.
Thân sinh cha mẹ của nàng là phàm nhân bình thường, cũng chỉ mình nàng biết bản thân mình là Thông Ngọc Phượng Tủy thể, không nói cho bất cứ kẻ nào trong gia tộc.
Kỷ Như Yên biết được thể chất của mình qua một ít điển tịch, cũng biết tác dụng của mình với nam tu. Nàng e sợ bản thân trở thành công cụ cho gia tộc trao đổi ích lợi nên hoàn toàn không lộ ra với ai khác nửa phần.
Không ngờ hôm nay, dưới uy hiếp sinh tử, nàng lại vì mạng sống mà…
Trong lúc nhất thời, đáy lòng Kỷ Như Yên cực kỳ ngổn ngang, thậm chí còn hơi mâu thuẫn.
Nhưng nàng ta đã bị hạ Nguyên Thần cấm chế, có cách nào, có năng lực gì đâu chứ? Chỉ đành hy vọng ‘Hồng tiền bối’ này nói được làm được, sau khi chiếm được Thông Linh khí sẽ trả tự do cho nàng ta.
"Nếu vậy thì đi thôi, theo ta trở lại phường thị Kim Tinh."
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói.
Hắn còn khá thưởng thức hành vi nàng ta giao toàn bộ tài nguyên chiếm được từ chỗ tà tu cho đồng bạn. Điều này nói lên nàng ta là kiểu người nặng tình.
Tuy hắn lạnh lùng vô tình, chỉ vì tư lợi, lại cũng không thích qua lại với những tu sĩ có cùng phẩm chất với mình, vẫn thích giao thiệp với tu sĩ ‘có tình có nghĩa’ hơn. Như vậy càng đơn giản hơn nhiều.
Nặng thân tình là chuyện tốt, hắn vừa vặn có thể vào tay ở điểm này, tiến tới thân cận, vì mục đích nắm nàng trong tay.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc cười khẽ, dẫn hai người nhà họ Kỷ tới lối ra của Kim Tinh chi mạch.
Nơi này chỉ cách lối ra vào ba mươi dặm, yêu tú và tu sĩ xung quanh đều giới hạn trong khoảng Luyện Khí kỳ, không hình thành bất cứ uy hiếp nào tới Lưu Ngọc cả.
Nhờ đó, tốc độ của ba người đề cao rất nhiều, hai khắc sau đã chạy tới cửa Kim Tinh chi mạch, cũng không có gì bất ngờ phát sinh.
Sau khi ra khỏi mạch, Lưu Ngọc trực tiếp tế ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, biến hóa lớn nhất đến ba trượng, chở hai người bay về phía phường thị Kim Tinh.
Một khắc sau, ba người về tới phường thị Kim Tinh, hạ khỏi độn quang cách cửa Đông không xa.
"Gia tộc các ngươi có sản nghiệp hoặc điểm liên lạc ở phường thị Kim Tinh không?"
"Thả hắn tại đây, để hắn tự mình về gia tộc không thành vấn đề gì chứ?"
Lưu Ngọc phất tay thu hồi Tử Mẫu Truy Hồn đao, đưa mắt nhìn thoáng qua Kỷ Như Khôn, nói với Kỷ Như Yên.
Hắn coi trọng Thông Linh khí trong cơ thể Kỷ Như Yên mà thôi, không có hứng thú dính líu tới Kỷ gia chút nào, đương nhiên sẽ không dắt theo đứa con chồng trước như thế này.
"Hồi bẩm Hồng tiền bối, gia tộc chúng ta không có sản nghiệp hay điểm liên lạc ở phường thị Kim Tinh."
"Nhưng chúng ta có tộc nhân làm ăn ở phường thị, có thể để Như Khôn đi tìm đối phương."
Kỷ Như Yên đã bị hạ Nguyên Thần cấm chế, hoàn toàn không dám chơi chiêu trò gì, đáp rất chi tiết.
"Ừ, thế thì cứ làm như vậy đi."
"Hai người các ngươi chia nhau ra tại đây. Nhân lúc này, còn muốn dặn dò hắn cái gì thì mau nói đi."
"Sau hôm nay, ngươi không thể liên hệ với gia tộc."
"Chú ý cái gì có thể nói, cái gì không nên nói. Gia tộc các ngươi biết càng ít chuyện của ngươi càng tốt."
Lưu Ngọc trầm ngâm một thoáng rồi mới nói, sau đó hào phóng cho nàng ta chút thời gian từ biệt.
Muốn đạt được Thông Linh khí phải cần nữ tu tự nguyện, nếu không phải tất yếu, Lưu Ngọc không muốn khiến quan hệ giữa hai người cứng đờ quá mức.
Kỷ Như Yên khẽ gật đầu, sau đó gọi Kỷ Như Khôn sang một bên, nhẹ giọng dặn dò cái gì.
Lưu Ngọc khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn tu sĩ ra vào cửa Đông.
Mà những lời hai người Kỷ gia nói với nhau lại rơi vào tai hắn không sót một chữ. Hắn thấy Kỷ Như Yên không tự cho là thông minh làm ra động tác mờ ám gì thì mới khẽ gật đầu.
"Hồng tiền bối, tiểu nữ đã giao đãi xong."
Có lẽ Kỷ Như Yên không dám để Lưu Ngọc chờ lâu, chỉ lát sau đã bước tới, nhỏ nhẹ nói.
"Ngươi giao ‘Âm Lôi Tử’ này cho hắn, xem như giải quyết sạch sẽ chuyện trước kia."
"Tính cả số tài nguyên trên người đám tà tu thì ngươi và Kỷ gia coi như thanh toán xong ân oán, từ nay về sau không thua thiệt bên kia cái gì."
Dứt lời, Lưu Ngọc sờ tay vào túi trữ vật, trở tay lại chính là một viên cầu ngăm đen lớn cỡ viên bi đưa cho Kỷ Như Yên.
Kỷ Như Yên là đệ tử gia tộc, được gia tộc bồi dưỡng, cũng không khuyết thiếu tri thức tu tiên trụ cột. Nàng ta đương nhiên từng nghe nói tới Âm Lôi Tử là loại vũ khí dùng một lần có thanh danh không nhỏ, càng biết vật ấy trân quý nhường nào.
"Đây… Tiền bối."
Kỷ Như Yên hé đôi môi nhỏ, thoáng chần chừ.
Chờ đến khi Lưu Ngọc lại nói thêm lần nữa nàng ta mới nhận Âm Lôi Tử, sau đó đưa cho Kỷ Như Khôn.
"Tốt lắm, đã đoạn hẳn chuyện trước kia thì theo ta thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận