Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1117. Pháp trận khổng lồ (4)



Chương 1117. Pháp trận khổng lồ (4)




Chấn động xuất hiện không bao lâu, rất nhiều phù đảo đã xuất hiện dày đặc khe hở.
Bên trong khe hở lộ ra Linh quang rực rỡ lại không chói mắt, so với dung nham bên dưới mặt hồ thì có vẻ "Nhu hòa" hơn một chút.
Vô số Linh quang màu cam hồng tỏa sáng, không khác gì Thánh Hỏa lệnh!
Khi Linh quang màu cam hồng xuất hiện, còn có từng đợt Linh khí mãnh liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến những mảnh vỡ phù đảo.
"Vết tích lớn cỡ này chỉ sợ một đại tông môn cũng không chịu nổi nhỉ?"
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy cực kỳ chấn động.
Lúc đầu hắn còn cho rằng trận pháp trên những mảnh vụn phù đảo chỉ là do Tụ Linh trận cải tiến mà thôi, không nghĩ tới lại là một bộ pháp trận khổng lồ như thế.
Vật liệu của trận pháp được dùng bằng Linh Thạch, một pháp trận khổng lồ như thế thì con số tiêu hao có thể khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối!
Giờ khắc này, Lưu Ngọc càng có thêm nhận thức sâu sắc về nội tình của một đại tông môn.
Đồng thời hắn cũng ý thức được, Thánh Hỏa Giáo thật sự vì luyện chế Linh bảo mà đã vận dụng nội tình của toàn bộ tông môn.
Khi khe hở càng lúc càng mở rộng, pháp trận trên những phù đảo cũng dần lộ ra diện mạo chân thực của nó.
Vô số pháp trận màu đỏ lớn nhỏ khác nhau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, dày đặc từ bốn phương tám hướng.
Bỗng nhiên, Linh quang màu cam hồng đạt tới trình độ cường thịnh, một giá trị cực cao, chiếu rọi toàn bộ không gian xung quanh thành màu đỏ rực.
Vô số pháp trận kích phát ra những cột sáng Linh lực, một tầng rồi lại một tầng, cuối cùng dừng lại bên trên pháp trận ở phù đảo trung tâm.
Ngay lập tức, pháp trận trước mắt Lưu Ngọc bùng lên một vùng Linh quang chói mắt.
Một cột sáng rộng chừng mười trượng, mang theo Linh lực khổng lồ từ bên dưới phù đảo chui vào trong mặt hồ dung nham.
"Bộp bộp."
Bọt khí dày đặc nổi lên, mặt hồ dung nham lập tức không còn phẳng lặng được nữa.
Giống như có sóng to gió lớn đang nổi lên.
Bỗng nhiên, một uy lực cường đại như địa ngục bất chợt giáng xuống khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng!
Ngay lập tức, cả bảy người đều cứng đờ.
Lúc này, không gian dường như trở nên ngưng đọng.
Muốn cử động một ngón tay cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Lưu Ngọc cũng run lên, trong lòng bỗng cảm nhận được một loại khủng bố dâng trào, sau lưng cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Bị bao phủ bởi vực thẳm và sức mạnh giống như ngục tù này ở cự ly gần, hắn cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến, mỏng manh như tờ giấy trắng, thậm chí còn khó mà ra gió hơn cả tơ liễu.
Uy lực của vực sâu này còn muốn lớn hơn "Vân Long Thám Trảo" mà hắn đã từng nhìn thấy trước đây.
Thậm chí còn khiến cho tất cả mọi người đều sinh ra một loại xúc động quỳ bái.
Đây là lực lượng mà cảnh giới Trúc Cơ tuyệt đối không thể đuổi kịp, cấp độ quá siêu việt!
Chẳng qua may mắn chính là, uy lực của vực sâu như thế chỉ thoáng qua mà thôi, ngay lập tức đã biến mất không còn chút dấu vết.
"Hít…"
Lưu Ngọc nhịn không được mà nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, khắc chế thân thể đang run rẩy của mình.
Uy lực đột ngột vừa rồi thật sự quá kinh khủng, nếu kéo dài thêm chút nữa, hắn không dám chắc mình còn có thể đứng vững.
Đây không phải là vì ý chí Lưu Ngọc yếu ớt, mà là bởi vì chênh lệch giữa hai bên quá lớn, giống như sâu kiến đối với rồng, là một loại run sợ theo bản năng.
Bên cạnh, đám người Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn và Dương thúc vẫn còn đang phát run, so với hắn thì họ còn khó chịu hơn nhiều.
Dựa vào ý chí kiên định không thay đổi, còn có sự kiểm soát tỉ mỉ đối với cơ thể của mình, Lưu Ngọc rất nhanh đã có thể khôi phục lại sau sự kinh hãi của uy lực vừa rồi.
Lúc này, hắn mới giật mình cảm thấy sống lưng có chút lạnh, thì ra đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Đây chính là phong thái của Linh bảo sao?"
"Đây còn là Linh bảo luyện chế chưa thành công, vậy Linh bảo chân chính rồi thì uy lực còn cường đại cỡ nào nữa?"
Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.
Mặc dù uy lực vừa rồi không phải cố ý nhắm vào hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy run rẩy theo bản năng, có thể thấy được nếu Linh bảo hoàn chỉnh thì sẽ cường đại hơn nhiều.
Hình dung bằng cụm từ “Hủy thiên diệt địa” cũng không hề khoa trương.
Tránh thoát khỏi ảnh hưởng của uy lực, Lưu Ngọc nhanh chóng đi tới rìa phù đảo, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Muốn tận tắt nhìn thấy Thánh Hỏa kiếm sẽ xuất hiện như thế nào.
Tốc độ giải trừ ảnh hưởng của những người khác chậm hơn một hai hơi thở, bọn họ cũng lần lượt đi tới rìa phù đảo.
"Bộp bộp."
Trên mặt hồ dung nham, bọt khí càng ngày càng dày đặc, tốc độ sinh ra và nổ tung cũng càng ngày càng nhanh, tiếng bộp bộp vang lên liên tục.
Dần dần, trên mặt hồ bên dưới phù đảo trung tâm đã nổi lên vô vàng gợn sóng, càng ngày càng lan tràn ra xung quanh.
Linh lực tụ vào trung tâm không ngừng chìm vào mặt hồ, gợn sóng không ngừng lan tràn ra bốn phía, dần dần lan ra toàn bộ hồ nham thạch.
"Đó là…?"
Ánh mắt Lưu Ngọc tập trung lại, đột nhiên khóa chặt một bóng mờ bên dưới mặt hồ.
Xuyên qua một mảng đỏ bừng phản xạ ánh sáng dưới mặt hồ, có thể trông thấy chỗ Linh lực tụ vào dưới hồ bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng mờ cực lớn!
Cái bóng kia càng lúc càng lớn, mà nó còn không ngừng nổi lên!
Theo cái bóng mờ dần lên cao, mặt hồ dần xuất hiện một cột "Nước hồ" cực lớn, vô cùng nóng bỏng chảy xuôi sang hai bên, một luồng hơi nóng thổi lên trên phù đảo.
Không muốn bỏ lỡ cảnh tượng "Thánh kiếm" xuất hiện, đối mặt với luồng nhiệt đủ đốt bị thương cơ thể tu sĩ Trúc Cơ, lúc này mọi người không ai lựa chọn né tránh nữa.
Mà là dựng lên một vòng pháp lực bảo hộ, nhìn chằm chằm bên dưới không rời mắt.
Lưu Ngọc cũng không nguyện ý bỏ lỡ, trước mặt dựng lên một màn ánh sáng màu xanh, đa phần tâm thần đều đặt ở phía dưới, một phần nhỏ tâm thần thì đặt ở xung quanh.
Mặc dù trong lòng hết sức tò mò, nhưng mọi người cũng không thiếu thưởng thức, cho nên không có ai dám mạo hiểm dùng thần thức để thăm dò vào nham thạch với nhiệt độ cực cao. Hết chương 1117.



Bạn cần đăng nhập để bình luận