Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1197. Trăm năm Kim Đan (Hạ) (2)



Chương 1197. Trăm năm Kim Đan (Hạ) (2)




Dưới mí mắt Kim Đan trưởng lão, cuối cùng hai người cũng không thể trò chuyện thoải mái được.
Cắm đầu đi đường, rất nhanh đã đi đến phía cuối đường.
Một cái bàn thật lớn, một ghế nằm thoải mái.
Và một tu sĩ mà Lưu Ngọc có hơi quen thuộc cũng đang nằm trên ghế đó, dường như đang chợp mắt.
Chính là Nghiêm gia lão tổ, Nghiêm trưởng lão!
"Bảo khố Kim Đan", "Linh vật Kết Đan".
Nhìn hai cái tên bảo khố phía sau lưng Nghiêm trưởng lão, Lưu Ngọc không nhịn được mà thấy chấn động trong lòng, hô hấp cũng dần xuất hiện một tia hoảng loạn.
"Bên trong cất giữ không phải là Pháp Bảo và Linh vật Kết Đan sao?"
Hắn âm thầm suy đoán, nhưng động tác trên thân thể của hắn cũng không dừng lại, thuận thế hơi xoay người hành lễ, cung kính nói:
"Đệ tử Thanh Dương, bái kiến Nghiêm trưởng lão!"
Sau khi hành lễ, hai người yên lặng đứng trước án, chờ đợi trưởng lão đáp lời.
Qua vài nhịp thở, Nghiêm trưởng lão mới chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua hai người, cuối cùng rơi vào trên người Lưu Ngọc, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
"Ồ?"
Hiển nhiên, lão cũng nhận ra Lưu Ngọc.
Mấy chục năm không gặp, vẻ ngoài của Nghiêm trưởng lão không có chút biến hóa nào, khí tức vẫn sâu không lường được.
Chẳng qua trong Linh Giác của Lưu Ngọc, thời gian mấy chục năm qua đi, tu vi của Nghiêm trưởng lão hình như cũng không tăng tiến bao nhiêu, vẫn là dáng vẻ Kim Đan trung kỳ đỉnh phong như cũ.
Dường như đã mất đi khả năng Toái Đan Thành Anh.
"Bẩm trưởng lão, tu vi của Lưu sư huynh đã tới Trúc Cơ đỉnh phong, dự định xung kích tới bình cảnh Kim Đan."
"Lần này đến đây, vì muốn nhận tài nguyên Kết Đan thuộc về đệ tử chân truyền."
Trang Tử Lăng chắp tay, cung kính bẩm báo.
"Ừm, lão phu hiểu rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Nghiêm trưởng lão gật nhẹ đầu, vung tay lên nói.
"Vâng, đệ tử cáo lui."
Trang Tử Lăng lại hành lễ lần nữa, rồi chắp tay với Lưu Ngọc, sau đó xoay người đi về đường cũ.
Sau khi người này đi, Nghiêm trưởng lão tinh tế quan sát Lưu Ngọc, trong mắt mang theo chút cảm khái.
Không ngờ tới, năm đó chỉ cảm thấy tu sĩ này có tiềm lực bình thường, bây giờ chỉ hơn mười năm qua đi, vậy mà đã tới mức độ này.
Không những trước một trăm tuổi đã tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong còn có thể trở thành đệ tử chân truyền, vượt qua vô số người cùng thế hệ.
Hơn nữa, vậy mà còn chuẩn bị xung kích lên Kim Đan.
Nghiêm trưởng lão nhìn khí tức bình ổn nghiêm túc của Lưu Ngọc, hiển nhiên pháp lực đã rèn luyện tới cực kỳ tinh thuần, có lẽ đã dừng ở Trúc Cơ đỉnh phong một thời gian dài.
Xung kích Kim Đan hiển nhiên không phải là xúc động nhất thời.
"Năm đó, đúng là nhìn lầm."
"Vậy mà lại bỏ mất một khối ngọc thô thế này."
Đến ngày hôm nay, Nghiêm trưởng lão không thể không thừa nhận năm đó mình đã nhìn nhầm.
Năm đó bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù, cho dù có Nghiêm Hồng Ngọc, Nghiêm Quần Nhi mãnh liệt đề cử, lão cũng không có ý định thu nhận, mà lựa chọn đề cử cho Lý Trường Không.
Nếu sớm biết Lưu Ngọc có tiềm lực khổng lồ như thế, lại là "Hắc mã" có thể đạt đến trình độ này, thì lão cũng không phải không thể phá vỡ quyết định trước đó của mình.
"Haiz..."
Vừa nghĩ tới Nghiêm Hồng Ngọc thất bại lên Kim Đan, Nghiêm Quần Nhi chỉ vừa vặn tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong, hơn nữa thọ nguyên còn lại không đủ hai trăm, Nghiêm trưởng lão không khỏi thở dài.
Lão sợ gia tộc không có người kế tục, sau khi mình chết sẽ không có tu sĩ Kim Đan, rồi từ đây không thể nào truyền nối xuống được nữa.
"Rất tốt, rất là tốt."
"Từ biệt hơn mười năm, không ngờ Lưu tiểu hữu đã tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong, đã vượt qua vô số người cùng thế hệ."
"Lão phu thừa nhận, lúc trước đúng thật là đã nhìn lầm."
"Nếu như sớm biết tiểu hữu có tiềm lực như vậy, ta làm gì sẽ đề cử cho Lý Trường Không kia chứ?"
Nghiêm trưởng lão khen ngợi vài câu, thản nhiên nói.
Lão lắc đầu, mang theo tiếc hận sâu sắc, cảm thấy hối hận không thôi vì bỏ lỡ một đệ tử thiên tài.
Nếu như trước đó lựa chọn thu đồ, ngày sau dù Nghiêm gia không có tu sĩ Kim Đan, nhưng nếu Lưu Ngọc Kết Đan thành công, cũng sẽ không đến mức không truyền xuống được nữa.
Phong quang một thời gian, nói không chừng sẽ có tu sĩ Kim Đan mới sinh ra nhỉ? Nghiêm trưởng lão tìm hậu bối trong gia tộc khắp nơi, cũng chỉ tìm được vài người có một chút cơ hội Kết Đan.
Tiếc là đều lần lượt thất bại.
Trước mắt, chỉ còn lại một mình Nghiêm Quần Nhi ở Trúc Cơ đỉnh phong, còn chưa thử Kết Đan.
"Trưởng lão khen ngợi như vậy, Lưu Ngọc không dám nhận."
"Dù cho không có duyên phận sư đồ với trưởng lão, cũng không cản trở việc Lưu Ngọc thân cận với Nghiêm gia."
"Mấy chục năm tới, không phải sẽ càng mật thiết hơn sao?"
Đối với khen ngợi này, Lưu Ngọc liên tục khoát tay, sau đó nghiêm túc nói.
Nghiêm gia, Lý gia, là hai gia tộc thân cận với hắn nhất, hắn cũng là vì Nghiêm gia mới có thể gia nhập gia tộc nhất mạch.
Quan hệ này dĩ nhiên phải duy trì.
Căn cơ của hắn còn thấp, cho dù sau này ngưng kết lên Kim Đan, cũng sẽ không có nhiều thay đổi, đồng thời còn phải duy trì thân cận với hai đại gia tộc.
Mặc dù thận phận Lưu Ngọc xuất thân từ một mạch khác, nhưng trên người đã sớm có dấu vết của gia tộc nhất mạch, làm gì dễ dàng bị gột rửa như vậy?
Cho dù Kết Đan thành công, hắn cũng không có ý định thay đổi chiến tuyến!
Gia tộc nhất mạch không có lỗi gì với mình, trái lại còn đem lại rất nhiều lợi ích.
Công khai bội bạc cũng sẽ chỉ khiến cao tầng của tông môn phỉ nhổ, khiến mình mất hết thể diện.
Mọi việc đều thuận lợi, cũng không phải dễ dàng như vậy.
"Ừm, không tệ."
"Tiểu hữu có thể nghĩ như vậy, vậy lão phu an tâm."
"Lấy lệnh bài chân truyền ra đi."
Nghiêm trưởng lão lộ ra ý cười trên mặt, hiển nhiên lời này của Lưu Ngọc khiến tâm tình của lão đã tốt lên rất nhiều.
Lưu Ngọc vỗ túi trữ vật, theo lời lấy ra lệnh bài chân truyền, sau đó đẩy tới.
Nghiêm trưởng lão tiếp nhận lệnh bài, sau khi nghiệm chứng một lúc, lại trả về cho Lưu Ngọc.
Tiếp đó lão đứng dậy đi tới khố phòng "Linh vật Kết Đan" lấy ra một trận bàn, bắt đầu ấn pháp quyết.
"Ầm ầm."
Cánh cửa bằng đồng nặng nề rung chuyển, rồi từ từ nâng lên.
"Không biết tiểu hữu có từng nghĩ tới, quan hệ của ngươi và Nghiêm gia có thể tiến gần thêm một chút nữa không?"
Nhìn thấy cửa đồng dần mở ra, Nghiêm trưởng lão bỗng nhiên nói như vậy.
Lúc này, giọng điệu của lão bỗng nhiên trở nên quái dị, dường như có chút mập mờ không nói rõ được cũng không tả được.
"..."
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, tự nhiên hiểu ra được ý tứ của đối phương.
Ngoại trừ thu đồ, và giao thiệp bên ngoài bình thường ra, một khi muốn một tu sĩ có quan hệ gần thêm bước nữa với gia tộc nào đó, đơn giản chính là muốn tạo thông gia. Hết chương 1197.



Bạn cần đăng nhập để bình luận