Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1122. Huynh đệ tương tàn (2)



Chương 1122. Huynh đệ tương tàn (2)




"Bộp bộp."
Dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Ngọc, Đường Thiên Bảo dẫn đầu đi tới bên cạnh hố nhỏ, đang muốn xoay người cầm lấy Thánh Hỏa kiếm.
Mà một tay Chu Tử Văn đã đặt lên túi trữ vật thì âm thầm vận chuyển pháp lực thâm hậu tinh thuần trong kinh mạch.
Tâm thần của Lưu Ngọc liên kết cùng với hai món Linh khí cực phẩm là Dung Hỏa đao và Xích Viêm tháp, trong con ngươi đen nhánh của hắn, hình như có hai ánh lửa màu xanh đang nhảy vọt.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ khi giao thủ thì sẽ tùy cơ ứng biến.
Chỉ cần có cơ hội thích hợp, thì sẽ quả quyết ra tay, cố gắng làm trọng thương những tu sĩ Thánh Hỏa Giáo!
Trước khi động thủ, giương cung mà không bắn, thời gian dường như trôi qua rất chậm chạp.
Đường Thiên Bảo hơi xoay người, tay chậm rãi sờ lên Thánh Hỏa kiếm.
Khoảng cách ngày một gần, nhìn thấy là sắp tới tay!
"Ầm"
Trong chớp mắt, một tia sáng chợt hiện lên.
Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đâm tới sau lưng Đường Thiên Bảo, mang theo sát khí mãnh liệt!
Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, một luồng sát ý mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện, không hề có ý định che giấu.
Người ra tay đúng là Chu Tử Văn!
Khoảng cách của hai người chưa tới hai trượng, khoảng cách ngắn ngủi như thế mà tập kích, tu sĩ bình thường căn bản không thể phản ứng lại kịp.
Thần thức của Lưu Ngọc lúc nào cũng chú ý đến hành động của mọi người, vào trước lúc gã ra tay thì đã nhận ra, nhưng vì muốn được ngư ông đắc lợi mà lựa chọn ra vẻ thờ ơ, không hay biết.
Pháp Bảo trân quý như thế, cuối cùng nếu cướp đoạt tới tay thì dĩ nhiên không thể để truyền ra chút tiếng gió nào rồi.
Nếu không, nhất định sẽ là một trận tai họa ngập đầu, dù có trốn ở tông môn cũng vô dụng.
Nói không chừng người ra tay chính là những sư thúc sư bá "Hòa ái dễ gần" ngày thường kia.
Nếu hắn có Pháp Bảo Thánh Hỏa kiếm trong tay, cho dù có tông môn làm chỗ dựa thì Lưu Ngọc vẫn không thể yên tâm, càng không muốn tiết lộ bất kỳ tin tức gì.
Cho nên, tất cả tu sĩ ở đây đều không thể lưu lại bất kỳ một người nào sống sót!
Hắn chưa từng ký thác an nguy của mình lên lời hứa hẹn của bất kỳ người nào khác, cũng chưa từng khảo nghiệm nhân tính con người!
Nội tâm của tu tiên giả chính là toàn bộ bại hoại của thế giới này!
Trong chớp mắt, trong lòng Lưu Ngọc hiện lên vô số ý nghĩ, sát khí cuồng nộ dâng lên trong lồng ngực, nhưng hắn không hề để lộ ra nửa điểm.
Ánh mắt sắc bén cũng dần trở nên bình tĩnh lại.
Nói thì chậm mà xảy ra lại rất nhanh!
Linh Giác của tu sĩ Trúc Cơ đã vô cùng nhạy cảm, bàn tay Đường Thiên Bảo vừa sắp chạm đến Thánh Hỏa kiếm đã cảm nhận sát khí mãnh liệt xuất hiện sau lưng.
"Không xong!"
Hắn ta đột nhiên nghĩ tới việc phản đồ tiết lộ tin tức bí cảnh, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vòng bảo hộ pháp lực lập tức hiện ra, bao bọc quanh thân.
Nhưng vì khoảng cách của hai người quá gần, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không kịp làm gì nhiều.
Đường Thiên Bảo đột nhiên quay đầu, tiểu đao màu đen của Chu Tử Văn lấp lóe ánh sáng lạnh, nó đã đến gần trong gang tấc.
Tiểu đao màu đen là Linh khí cực phẩm, dựa vào vòng bảo hộ pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ có muốn ngăn cản nó thì gần như là chuyện không thể nào, cái chết gần như là không thể tránh khỏi!
Trong mắt Đường Thiên Bảo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của tiểu đao màu đen, từ tận đáy lòng hắn ta dâng lên sự lạnh lẽo.
Đôi mắt mở to, đáy lòng dâng lên sự phẫn nộ cùng cực, còn có sự tiếc nuối và không cam lòng.
Hắn ta không thể chết!
"Ta chết đi thì Thánh Giáo phải làm sao bây giờ?"
Trong đầu Đường Thiên Bảo lóe lên ý nghĩ này.
Hắn ta không muốn chết, không phải bởi vì sợ chết mà là sợ Thánh Giáo đứt đoạn truyền thừa từ đây.
Giáo phái đã suy yếu tới cực hạn, thật sự không thể xuất hiện thêm bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa!
Nghĩ tới sứ mệnh bản thân cần gánh vác, di ngôn của Thánh Tử các đời, của các vị trưởng lão đã mất thì trong lòng Đường Thiên Bảo có vô vàng sự không cam lòng!
Sống chết ngay trước mắt, thời gian tựa hồ trở nên chậm chạp hơn, trong đầu hắn ta nhanh chóng tái hiện lại những ký ức đã qua.
"Không!"
Dương thúc tuổi đã cao trải qua vô vàn những nguy hiểm, kinh nghiệm phong phú là người đưa ra phản ứng kịp thời nhất, lão gầm lên đầy giận dữ, trong lúc nguy cấp, lão đã phấn đấu quên mình lao ra.
Không biết lão dùng phương pháp gì, nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Đường Thiên Bảo, hai tay dựng lên màn ánh sáng màu đỏ.
Nhưng hiển nhiên, loại bí thuật này cực kỳ tiêu hao nguyên khí, sử dụng rồi cũng phải trả cái giá vô cùng nghiêm trọng.
Thuấn Di khiến cả khí tức và Linh áp quanh người Dương thúc đều lập tức suy yếu, khuôn mặt vốn đã trải đầy nếp nhăn lập tức già nua thêm vài phần!
"Ha ha…"
Trên khuôn mặt bình thường vô cùng nghiêm túc của Chu Tử Văn lộ ra ý cười trầm thấp và tàn nhẫn, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng cực đoan, không có chút ý định dừng tay.
Cùng lúc động thủ thì Linh áp quanh thân gã nhanh chóng gia tăng, gần như tương xứng với Đường Thiên Bảo.
Là cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong! Hết chương 1122.



Bạn cần đăng nhập để bình luận