Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1064. Chỉ là Quang Minh cố(3)



Chương 1064. Chỉ là Quang Minh cố(3)




Nhưng vào lúc này, Thạch Nhân Kiệt bỗng nhiên mở miệng, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ:
“Muốn không? Muốn có tích lũy mấy ngàn năm của Thánh Hỏa giáo ta không?”
“Linh vật, pháp bảo, đan dược, bí thuật, tất cả cái gì cần đều có, đều ở bên trong bí cảnh!”
“Bí cảnh ở ngay một góc nào đó của Tây Sa chi địa, ngày hai tháng hai sang năm chính là ngày mở ra!”
“Nếu mà muốn, thì cứ đi tìm đi!”
Không có pháp thuật che chắn, kỳ thực thanh âm này cũng không lớn, nhưng truyền đến bên tai mỗi tu sĩ, lại có loại cảm giác đinh tai nhức óc!
Ngắn ngủi dăm ba câu, lại tiết lộ bí mật động trời!
Pháp bảo, linh vật, còn có mấy ngàn năm tích lũy của Thánh Hỏa giáo?
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Lời vừa nói ra, quảng trường vốn náo nhiệt lại lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau thời gian ngắn ngủi bình tĩnh lại bộc pháp ra ồn ào hơn mấy trăm lần.
“Thánh Hỏa bí cảnh ở chỗ nào?”
“Bên trong thật sự có pháp bảo linh vật, cùng với mấy ngàn năm tích lũy của Thánh Hỏa giáo sao?”
Vô số tu sĩ ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Thạch Nhân Kiệt, chờ mong nói ra vị trí cụ thể của Thánh Hỏa bí cảnh, càng có người gan lớn hỏi luôn tại chỗ.
“.”
Trong lòng Lưu Ngọc cũng căng thẳng, sợ Kim Đan tà tu này nói vị trí bí cảnh ra trước mặt mọi người, bởi vậy sẽ có rất nhiều biến cố.
Chỉ có điều may mắn thay, lúc này miệng Thạch Nhân Kiệt đã bị khống chế lại, không thể tiếp tục mở miệng.
Hoàng Sa chân nhân lạnh lùng nhìn Thạch Nhân Kiệt, nhưng cũng không dự định ra tay trừng trị hay tra tấn, bởi vì đối phương căn bản không biết sợ.
Đối mặt với quảng trường có chút mất khống chế, nhìn những tu sĩ có ánh mắt nóng bỏng kia, linh áp Kim Đan hậu kỳ của lão phóng thích không giữ lại chút nào, trong nháy mắt lan ra khắp quảng trường.
Tiếp đó nghiêm nghị quát:
“Yên lặng!”
Lập tức toàn bộ quảng trường yên tĩnh lại, không có tu sĩ nào dám làm chim đầu đàn.
Hoàng Sa là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nếu như dám rủi ro lúc này, nháy mắt bị diệt cũng không chừng.
Linh áp cường đại bao phủ trong lòng, tu sĩ vốn bị bị cảnh của Thánh Hỏa giáo làm nảy lòng tham lúc này đều bình tĩnh lại.
Bảo vật tuy tốt, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Hai mắt uy nghiêm liếc nhìn quảng trường bình tĩnh trở lại, Hoàng Sa chân nhân hài lòng nhẹ gật đầu, tiếp đó bắt đầu tuyên bố từng tội trạng của “dư nghiệt Thánh Hỏa giáo”.
“Tên Kim Đan tà tu này, tên là Thạch Nhân Kiệt, chính là dư nghiệt Thánh Hỏa giáo.”
“Người này.”
“Nhiễu loạn Hoàng Sa, không việc ác nào không làm, tội lỗi đáng chém!”
Lưu Ngọc lẳng lặng lắng nghe, tâm hồ không hề bận tâm, đối với lời nói của Hoàng Sa chân nhân thì như nước đổ đầu vịt.
Từ xưa đến này, kiếp trước kiếp này, “Tiền triều” đã bị hủy diệt, đều là tà ác, bất hợp pháp, không có ngoại lệ.
Bởi vì chỉ có tiền triều “tà ác”, bản triều cướp đoạt “Thiên hạ” mới là hợp lý hợp pháp, danh chính ngôn thuận.
Cái này quá là bình thường.
Cuối cùng, Hoàng Sa chân nhân giải trừ cấm ngôn, hỏi di ngôn của tử tù dưới thềm.
Chỉ thấy Thạch Nhân Kiệt tóc tai bù xù, hai mắt nhắm hờ không rõ biểu hiện, chỉ có thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền ra:
“Thánh hỏa hừng hực, thiêu thân tàn của ta.”
“Sống có gì vui, chết có gì khổ?”
“.”
“Vì Quang Minh cố!!!!”
Ở thời khắc cuối cùng, lão vẫn vô cùng trung khí, tụng đọc giáo nghĩa của Thánh Hỏa giáo, chỉ là trong giọng nói khó tránh khỏi ẩn chứa từng tia tiếc nuối.
Mục tiêu phấn đấu cả đời kia, đến chết lại vẫn chưa thể hoàn thành.
Xuyên qua mái tóc rối tụng, tinh quang trong đôi mắt của Thạch Nhân Kiệt không giảm, cẩn thận liếc nhìn quảng trường, giống như là đang tìm ai đó, muốn ghi tạc một màn lúc lâm chung này vào trong đáy lòng.
Hắn biết, trong đám người rộn ràng có lẽ có tu sĩ Thánh Hỏa giáo lẫn lôn vào trong đó.
Chỉ cần mình ra lệnh một tiếng thì sẽ có người phấn đấu quên mình tiến lên nghĩ cách cứu viện, như lão hoàn toàn không có dự định kêu cứu.
Có Hoàng Sa chân nhân tọa trấn, bất kỳ cách cứu viện nào cũng đều phí công.
Cho đến hôm nay, lực lượng của giáo phái đã suy yếu đến không chịu nổi, không thể để bọn họ vô duyên vô cớ vì mình mà chết, hy sinh một cách vô vị.
“Hy vọng sau khi lão phu chết, giáo phái sẽ nhanh chóng có thêm vị tu sĩ Kim Đan kế tiếp, để phe cấp tiến và phe bình thản không chia rẽ ra cuối cùng dẫn đến tiêu vong.”
Thời khắc cuối cùng, Thạch Nhân Kiệt yên lặng thầm nghĩ, điểm này lão không yên lòng.
Phía dưới một mảnh trầm mặc, trên quảng trường yên tĩnh im ắng.
Đối với Thần Sa môn mà nói, Thánh Hỏa giảo và tà tu không khác gì nhau, còn nguy hại hơn nhiều tà tu.
Dù sao cái trước cũng là “Dư nghiệt tiền triều”, một lòng muốn phá vỡ sự thống trị của toong môn, mà cái sau chỉ là “Trò đùa trẻ con” chẳng làm được trò trống gì.
Nhưng đối với tu sĩ bình thường mà nói, chưa hẳn là như thế.
Từ khi Thần Sa môn thống trị Hoàng Sa chư quốc đến nay, trật tự lại càng thêm hỗn loạn, tu sĩ phổ thông sớm đã khổ không thể tả.
Đem ra so sánh, lúc Thánh Hỏa giáo thống trị ít ra cũng coi như ổn định, cho nên tu sĩ phổ thông vẫn có một tia hoài niệm.
Huống chi bây giờ là thời kỳ Thánh Hỏa giáo mai danh ẩn tích, tu sĩ phổ thông cũng chỉ là nghe nói qua thôi, tất nhiên là không có ấn tượng gì.
Lập trường của hai bên khác biệt, góc độ đối đãi với sự vật cũng khác biệt, đối với lời nói “Ma đầu tà ác” của Hoàng Sa chân nhân, tu sĩ phổ thông ngoài miệng dù không phản đối, nhưng trong lòng thì không xem trọng.
“.”
Nhìn qua Kim Đan chân nhân trên đài tử hình kia, Lưu Ngọc có một loại cảm nhận không thể diễn tả thành lời.
Ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng sẽ biến thành tù nhân dưới thềm sao?
“Quả nhiên, con đường tu tiên này, không thích hợp để gánh vác quá nhiều.”
“Một khi gánh nặng càng nhiều, thì cũng sẽ mấy đi chân ý tiêu dao, gây ra chuyện gò bó tay chân.”
“Có lẽ con đường tu tiên này, quá trình chính là dần buông xuống một vài thứ rồi lại dần nhặt lên.”
Trên quảng trường, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ. Hết chương 1064.



Bạn cần đăng nhập để bình luận