Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 134. Bụi bặm lắng xuống(1)

Chương 134. Bụi bặm lắng xuống(1)
Chương 137: Bụi bặm lắng xuống(1)
Thủ đoạn của những người tu tiên không phải là người thường có thể nghĩ ra được, ngay cả khi công cụ tương tự trong một không gian tương tự, cũng có rất nhiều cách để tra tấn con người thông qua pháp lực và pháp thuật.
Lưu Ngọc theo dõi từng động tác của Ngũ Xương, thầm nghĩ, Ngũ sư đệ này so với các đệ tử “bình thường” trong môn phái có chút không giống nhau, xem ra là một người có chuyện xưa khó nói.
Tuy nhiên, có vẻ muốn cạy miệng Phong Quảng U vẫn còn cần một lát nữa, Lưu Ngọc không thúc giục, mà đứng tại đó kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, sáu tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Phong gia toàn bộ đều đã chết, trong đó có một vị tu sĩ trẻ tuổi đầy dũng khí, hắn ta ngã trên phế tích của đại điện, trở thành một cái xác không đầu.
Với cái chết của những tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, càng nhiều tu sĩ tham gia vào cuộc vây công.
Những tu sĩ còn lại của Phong gia đang vật lộn với cái chết, nhưng mà xem ra dáng vẻ này có lẽ không còn tồn tại được bao lâu.
Đối với những người thân của những tu sĩ Phong gia, hàng chục phàm nhân, ngay từ khi cuộc chiến bắt đầu đã bị giết chết một nửa.
Sau đó những tu sĩ của quân đội liên minh chủ yếu tập trung chiến đấu với những tu sĩ của Phong gia, những phàm nhân còn lại tản ra vội vàng chạy trốn theo ba hướng khác nhau.
Nếu bọn họ chạy xuống núi, gặp được tu sĩ đồng minh do Lưu Ngọc sắp xếp từ trước, thứ chào đón bọn họ chính là cái chết ngay lập tức, nếu ở trên núi tìm một nơi trốn đi, còn có thể được hít không khí trong lành lâu hơn một chút.
Tiểu Mi sơn này nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, tìm người thì có chút phiền phức, những phàm nhân ẩn náu có thể sống thêm một chút thời gian, nhưng vẫn là khó có thể thoát khỏi cái chết.
Mây đen che đi ánh trắng, tiếng gió thổi xào xạc, màn đêm ảm đạm không có ánh sáng.
Lưu Ngọc nhìn về phía nhóm chiến đấu của Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng.
Lúc này tình hình của Phong Thiên Vĩ còn tồi tệ hơn, một cánh tay đã không cánh mà bay.
Đến lúc này vẫn không dùng tới, xem ra gã không có át chủ bài, nếu hai người kiêng dè đòn phản công sắp chết của gã, gã đã sớm đi đời rồi.
Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thưởng hai người đã treo gã lên cao, dùng pháp khí tấn công từ cự ly xa, không cho phép gã có cơ hội liều mạng.
Phong Thiên Vĩ bị đánh vô cùng ấm ức, trong miệng gầm lên hết lần này đến lần khác nhưng đều bất lực, hết lần này đến lần khác mắng vài câu thô tục để khiêu khích hai người họ, muốn bọn họ đối đầu lẫn nhau.
Nhưng Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thưởng đều là những người đã tu luyện hàng chục năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, làm gì có chuyện sẽ cắn câu?
Hai người họ không hề bốc đồng trước lời nói khiêu khích của Phong Thiên Vĩ, trên miệng mặc dù chống trả quyết liệt, nhưng trong tay vẫn luôn cầm pháp khí không buông, không cho đối phương có thời gian thở phào hay cơ hội ra tay.
Lưu Ngọc nhìn thấy như vẫn cũng sẵn sàng ra tay.
Mặc dù theo như thỏa thuận, các tài nguyên có sẵn như Linh Thạch và pháp khí đều thuộc về hắn, tài nguyên của Phong gia thì hai nhà chia đều, nhưng Phong Thiên Vĩ với tư cách là tộc trưởng, là người có nhiều thứ béo bở nhất, nếu túi trữ vật của gã rơi vào tay Hầu gia và Công Tôn gia thật sự khó nói.
Tiền tài động nhân tâm, Phong Thiên Vĩ với tư cách người đứng đầu gia tộc, bao gồm tài nguyên gia tộc, những viên Linh Thạch mà gã mang theo, có gần một nghìn viên Linh Thạch.
Đối với Hầu gia, Công Tôn gia là những gia tộc nhỏ bé mà nói, đây là một khoản tiền khổng lồ, thật khó nói điều gì sẽ xảy ra nếu túi trữ vật rơi vào tay họ.
Nếu xảy ra xung đột nội bộ do chiến lợi phẩm phân chia không đồng đều và bản thân bị hao tổn sức lực, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho kế hoạch tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, đây là điều mà Lưu Ngọc không muốn nhìn thấy.
Lưu Ngọc cầm lên một túi trữ vật lấy ra một pháp khí bằng dây thừng cấp thấp trói tỷ đệ Phong Quảng Tú lại, tay chân đều trói chặt.
Đây là thứ mà hắn tìm được từ túi đồ của một đồng tu không biết tên, hắn cảm thấy nó có ích nên đã dùng thời gian rảnh rỗi để luyện tập một chút.
Sau khi trói chặt hai tỷ đệ họ lại, Lưu Ngọc động thần thức thu lại Tử đao, Tử đao sáu chuôi hợp lại thành một thanh đao dài hai thước ba tấc, toàn thân màu đen.
Đây là hình thái thứ hai của Tử Mẫu Truy Hồn đao, có sức mạnh của một pháp khí thượng phẩm hàng đầu.
Giữ Mẫu đao, Lưu Ngọc khống chế thần thức điều khiển mũi đao màu đen, đồng thời chân đạp gió, nhảy xa ba thước lao về phía nhóm chiến đấu của Phong Thiên Vĩ.
Sau vài nhịp thở, Lưu Ngọc tiến đến chỗ ba người đó.
Không hề chờ đợi Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng, hắn điều khiển lưỡi Tử Mẫu Truy Hồn đao chém thẳng vào phía Phong Thiên Vĩ.
Lưỡi đao giống như cầu vồng, uy lực vượt xa so với các pháp khí thượng phẩm một khoảng lớn, ánh sáng le lói tạo thành một bóng đen.
Giống như lưỡi hái trong tay tử thần, truy hồn lấy mạng!
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng cảm nhận được sức mạnh từ đón tấn công của Lưu Ngọc, trong mắt họ lóe lên sự sợ hãi sâu sắc không dám ra tay ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận