Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1213. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (6)



Chương 1213. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (6)




Xích Viêm tháp vừa công vừa thủ nhiều mặt, tổng hợp lại tính năng thì vượt qua Dung Hỏa đao một chút, tuy đạo lôi kiếp thứ ba thứ tư mạnh hơn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống lại mới hư hao.
Hai Linh khí cực phẩm đã làm bạn với Lưu Ngọc hơn mười năm, cứ như vậy bị tổn hại dưới lôi kiếp.
Nhưng Lưu Ngọc không kịp sầu não, đối mặt với lôi kiếp thứ năm, lại lấy ra tiểu đao màu đen của Chu Tử Văn.
“Rầm!”
Tiểu đao màu đen có thuộc tính ám hiếm thấy, bị lôi kiếp khắc chế, vừa ngăn cản một đạo lôi kiếp đã hỏng.
“Ầm rầm.”
Lôi kiếp thứ sáu, ước chừng to nửa trượng, tỏa ra hơi thở càng khủng bố hơn, sức mạnh hầu như là gấp bội đạo thứ nhất.
“Phanh.”
“Két két.”
Một tấm khiên màu tím trong suốt như pha lê chặn đường đi của lôi kiếp, cuối cùng cũng ngăn chặn được nguy hiểm, chỉ là Linh quang lại hơi mờ đi.
Đúng là Linh khí phòng ngự cực phẩm Tử Tinh thuẫn, từ lúc Lưu Ngọc mua tới nay thì đây là lần đầu tiên sử dụng.
“Không khác biệt lắm.”
Lưu Ngọc lẩm bẩm tự nói, pháp lực trạng thái rắn trong đan điền cũng tỏa ra.
Linh quang của Độ Kiếp Ngọc Sách lấp lánh, trong chớp mắt đã tỏa ra đến mười trượng, nó được vẽ thành chữ tượng hình thể hiện cho núi và sông.
“Răng rắc.”
Đạo lôi kiếp thứ bảy, thứ tám liên tục đánh vào trên Độ Kiếp Ngọc Sách, đều vững vàng bị chặn lại.
Chỉ là đạo lôi kiếp thứ chín thật lâu cũng chưa đánh xuống, mà sức ép bao phủ đỉnh núi lại càng ngày càng tăng lên.
Trên không của Thanh Thần phong, vân kiếp đen xì không ngừng kéo đến, giống như đã bị Lưu Ngọc chọc giận, muốn tạo ra một kích tuyệt sát!
“Uy áp thật manh, đây là Kim Đan lôi kiếp sao?”
Cảm nhận được uy áp của trời đất ngày càng mạnh, còn những đám mây đen đang quay cuồng, có tu sĩ Trúc Cơ tinh thần chấn động.
Kim Đan lôi kiếp khủng bố như thế, gã không có niềm tin mình có thể đối mặt được.
Đừng nói chín đạo, chỉ sợ sức mạnh yếu nhất của đạo thứ nhất đã đủ biến thành gã bột mịn!
Trong nhất thời, nội tâm của tu sĩ Trúc Cơ này bắt đầu dao động.
Tu tiên rất khó khăn, còn có vô số nguy hiểm, tận hưởng niềm vui trước mắt không phải tốt hơn sao?
“Nếu là ta đối mặt, đừng nói là ngăn cản lôi kiếp, cho dù đứng dưới vân kiếp chỉ sợ cũng xụi lơ trên đất.”
“Mà Thanh Dương sư thúc. Không, là Thanh Dương sư tổ, lại có thể thành thạo như thế, không hổ là tấm gương cho hàng ngàn hàng vạn đồng đạo.”
“Ánh sáng của sư tổ, giống như nhật nguyệt.”
Có tu sĩ lẩm bẩm.
Nhìn thấy lôi kiếp đánh xuống không hề lùi bước, vẫn cứng rắn ngăn cản, người này hiện ra vẻ mặt kính nể.
Uy áp lôi kiếp ngày càng mạng, một số đệ tử Luyện Khí kỳ tu vi thấp thậm chí đã không đứng được nữa.
Nhưng không ai muốn rời đi.

Đỉnh núi, nhìn vân kiếp không ngừng kéo tới, sắc mặt Lưu Ngọc trầm xuống.
Tuy rằng Độ Kiếp Ngọc Sách còn có một nửa sức mạnh, nhưng lại không thể lơ là.
Hắn biết lôi kiếp càng kéo dài lâu sức mạnh càng khủng bố.
Đạo lôi kiếp cuối cùng nhất định không đơn giản.
Trên không, vân kiếp đen sì quay cuồng tụ lại, thể tích nhanh chóng giảm xuống.
Từ mười dặm thu lại chỉ còn bảy dặm, rồi từ bảy dặm thu nhỏ lại còn năm dặm.
Mười dặm, bảy dặm, năm dặm, một dặm.
Vân kiếp ngày càng sẫm màu hơn, tia sét màu lam không ngừng xuất hiện, mỗi một tia đều ẩn ý rằng sức mạnh không hề tầm thường!
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Chỉ sau mười mấy lần hít thở, cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, một cơn sấm sét dày đặc, lôi kiếp ngày càng dày, dài tới mười trượng từ trong vòng xoáy mây đen thoát ra.
Lôi kiếp này hoàn toàn khác với tám đạo lúc trước, trong Linh quang màu lam lại toát ra một tia màu tím.
Uy lực khủng bố này có thể gấp năm lần so với đạo thứ nhất.
Tia sét toát ra màu tím chiếu rọi khuôn mặt của Lưu Ngọc, hắn nhìn lên trời cao, trong con ngươi đen như mực không có một chút sát ý nào.
Thần thức thao tác Độ Kiếp Ngọc Sách ở phía trước, Tử Tinh thuẫn nằm phía sau.
Hai tay Lưu Ngọc bấm niệm thần chú, bắt đầu thi triển pháp thuật nhị giai, đồng thời một tia thần thức đặt trên bùa nằm trong túi trữ vật, chỉ cần một suy nghĩ là có thể lấy ra.
“Cách cách.”
Lôi kiếp nhiễm màu tím đánh phía trên Độ Kiếp Ngọc Sách tạo ra tia sáng màu xanh.
Chỉ một cái chớp mắt, sức mạnh của Độ Kiếp Ngọc Sách đã tiêu hao gần hết, Linh quang mờ đi rớt xuống dưới.
Mà lôi kiếp thứ chín cũng nhỏ lại một nửa, hiển nhiên đã tiêu hao không ít sức mạnh, chớp mắt lại đánh vào Tử Tinh thuẫn.
“Răng rắc.”
Sấm sét nổ vang, lôi kiếp hết sức khủng bố đánh xuống, Linh khí cực phẩm này vốn đã hao tổn trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy.
“Phốc phốc.”
Sau đó, không ít lôi kiếp bị đánh tan, số còn lại lại đánh xuống pháp thuật nhị giai.
Đạt tới cảnh giới Kim Đan, có thể nói đối với pháp thuật nhị giai thuộc tính Hỏa Lưu Ngọc sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, tốc độ thi triển cực nhanh.
“Két két.”
Nơi lôi kiếp đi qua, bất luận là hỏa xà, hỏa giao hay hỏa điểu đều bị đánh tan.
Lúc còn năm trượng nữa là đánh vào Lưu Ngọc, đạo lôi kiếp này chỉ còn dài hai thước, nhưng vẫn dễ dàng đục thủng vòng pháp lực bảo hộ.
“Hộ Thể Diễm Thuẫn.”
Tâm niệm Lưu Ngọc vừa động, từng ngọn lửa lập tức xuất hiện quanh thân, nháy mặt tạo thành một tấm chắn bằng ngọn lửa màu xanh, chắc lôi kiếp đang đánh tới.
“Răng rắc.”
“Két két.”
Sau một lúc giằng co, không còn lại bao nhiêu lôi kiếp, cuối cùng Hộ Thể Diễm Thuẫn cũng song song biến mất.
“Phù.”
“Đã vượt qua Kim Đan lôi kiếp sao?”
“Từ nay về sau, Lưu mỗ chính là “Thanh Dương chân nhân”.”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng cười thầm.
Nhưng hắn cũng không định kéo dài thời gian, Lưu Ngọc lập tức lấy ra một bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống, hấp thu khí lôi kiếp mà thiên kiếp mang đến.
Loại khí lôi kiếp này có thể rửa trôi tạp chất trong Kim Đan, khiến Kim Đan ngày càng tinh khiết hơn.
Đối với tương lai có không ít chỗ tốt.
Từ lúc Lưu Ngọc bắt đầu vận công, khí lôi kiếp phiêu tán trong không khí không ngừng bị hấp thu vào trong cơ thể.
Từ xa nhìn lại, trong hư không hiện lên từng đốm ánh sáng thưa thớt màu lam, ngẫu nhiên còn có đốm sáng màu tím, tất cả đều chảy về phía Lưu Ngọc.
“Ong ong.”
Đốm sáng màu lam, mà tím không tiến vào mà xoay tròn ném vào trong Kim Đan, đồng thời tỏa ra khói đen trong không trung.
Đồng thời, thể tích cũng không vì thế mà tăng trưởng, mà càng “chân thật” co lại.
Lôi kiếp đã qua, mây đen nhanh chóng nhạt màu rồi biến mất, bầu trời lại có ánh sáng, chiếu xuống từng đợt ánh sáng trắng êm dịu.
Rơi xuống trên người Lưu Ngọc, làm nổi bật một phần lạnh nhạt và kiêu ngạo, thế nhưng lại mang theo mấy phần tang thương của một tông sư!

“Hoàn thành.”
Khoảnh khắc đạo lôi kiếp cuối cùng biến mất, sư tôn hời Lý Trường Không khẽ nói, khuôn mặt hồng hào khẽ gật đầu. Hết chương 1213.



Bạn cần đăng nhập để bình luận