Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1144. Thật ma đạo (3)



Chương 1144. Thật ma đạo (3)




Những loại phù lục nhị giai khác, bất kể là thuộc tính nào, công kích hay phòng ngự hay là phụ trợ, trong túi trữ vật của hắn đều không thiếu.
Tỉ mỉ tính toán một lần, phù lục nhị giai có tới hàng trăm tấm, có thể đối phó với bất kỳ tình huống phức tạp nào.
Kể từ khi Linh Thạch đạt tới con số mười vạn, Lưu Ngọc đã không còn tự tay luyện chế đan dược để thu Linh Thạch nữa.
Nhưng mấy căn Ngọc Đan Đường dưới sự kinh doanh của Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên, hàng năm vẫn có Linh Thạch vào vào liên tục như cũ.
Lưu Ngọc biết rõ, nếu Linh Thạch chỉ đặt trong túi trữ vật thì không thể nào tạo ra hiệu quả lớn, nó chỉ là một đống vật chết mà thôi.
Cho nên ngoại trừ giữ lại mười vạn để phòng tránh bất cứ tình huống nào ra thì những Linh Thạch dư thừa khác đều được hắn dùng để mua sắm các loại vật phẩm có thể dùng đến.
Ví dụ như phù lục, con rối, máu thịt yêu thú thượng đẳng.
Dưới sự tìm kiếm không ngừng của hắn, mỗi món Linh khí cực phẩm phòng ngự hắn đều mua được một món, loại trừ mối nhược điểm cuối cùng.
Pháp khí phòng ngự luôn trân quý hơn pháp khí công kích, cho dù đám người "Tam Anh Tứ Kiệt" cũng không chắc chắn có được Linh khí phòng ngự cực phẩm.
Mà Lưu Ngọc dựa vào ưu thế Linh Thạch, cộng thêm một vài thao tác "hợp lý", tốn một thời gian khá dài, rốt cuộc hắn đã có được một món Linh khí phòng ngự cực phẩm.
"Hừ, phù lực nhị giai thượng phẩm."
"Để xem ngươi có bao nhiêu!"
Nhậm Hồng Nhan kiềm chế lửa giận, gia tăng sự vận chuyển pháp thuật, một lần nữa ngưng tụ ra hư ảnh ba con yêu thú.
Nhưng sắc mặt Lưu Ngọc vẫn rất bình tĩnh, đợi khi hư ảnh của yêu thú tới gần hắn mới bình tĩnh sờ vào túi trữ vật.
Thình lình, hai tấm Kim Phong Tán Hình Phù lại xuất hiện!
Trong lúc nhất thời, hai người đấu pháp rơi vào thế giằng co quỷ dị.
Nhậm Hồng Nhan thấy đánh mãi không xong thì bắt đầu thay đổi cách đánh, nhưng trong lúc nhất thời nàng ta vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt nhất.
Sử dụng Phù Bảo?
Trong lòng nàng ta phủ quyết, mặc dù biểu hiện của đối phương bày ra là người có chút thực lực, nhưng nếu dùng Phù Bảo đối phó thì vẫn có cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà.
Chẳng qua chưa đợi nàng ta nghĩ ra đối sách, Lưu Ngọc đã nhận được một đạo truyền âm.
Truyền âm này tới từ nam tu Vô Mi, trong dự liệu của hắn nhưng cũng có chút ngoài ý muốn.
Đề nghị của người nọ là liên thủ đối phó Nhậm Hồng Nhan!
Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, mà trước mắt Nhậm Hồng Nhan chính là kẻ thù chung của hai người.
"Có thể, đây đúng là tác phong của ma đạo."
Lưu Ngọc ra vẻ suy tư một hồi, sau đó bí ẩn truyền âm đáp ứng.
Trong mắt tất cả tu sĩ, hắn không có bao nhiêu tính uy hiếp, cái này vừa lúc có thể lợi dụng để khiến đám tu sĩ này chiến đấu kịch liệt hơn!
Sau khi trận doanh của hai bên tiếp tục giảm xuống, thời điểm hắn có thể quang minh chính đại thu hoạch, cũng càng lúc càng gần.

Sau khi hai người bí mật truyền âm không lâu, chiến đoàn bên kia đã xảy ra biến cố!
"A!"
Tên giáo chúng cuối cùng của Thánh Hỏa Giáo đã bị một con Sinh Hồn cảnh giới có thể sánh vai với Trúc Cơ đỉnh phong với uy thế cường đại khống chế, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết và thống khổ.
Gã vừa kêu gào thảm thiết mà huyết nhục trên người gã cũng dần khô cạn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Chỉ sau khoảng chừng hai hơi thở, thân thể của gã bị móc sạch, hoàn thành biến thành thây khô.
Ngay cả hình thức ban đầu của Nguyên Thần cũng bị nam tu Vô Mi tự mình rút ra, thu vào bên trong Linh khí hắc kỳ.
Thấy Lưu Ngọc nhìn sang, trên mặt gã cố nặn ra vẻ tươi cười.
Nụ cười trên gương mặt cứng ngắc kia lộ ra vẻ vô cùng khó coi, khiến người ta khó mà liên hệ tới khái niệm "hữu nghị".
Dường như còn bao hàm những ý nghĩa khác bên trong.
Lưu Ngọc không có ý định truy đuổi tới cùng ý nghĩa của nụ cười này, hắn đáp lại một nụ cười với ý vị thâm trường, rồi quay đầu tiếp tục đối đầu với thế tiến công của Nhậm Hồng Nhan.
Cho dù liên thủ đối phó chung địch nhân, nhưng hai người cũng không được tính là "minh hữu" gì, thế này nếu như động thủ, người nào cũng sẽ không nương tay!
Cho nên, cho dù đối phương có ôm ác ý hay không, đều chỉ là chuyện râu ria không đáng nhắc tới!
"Không tốt."
Nhìn thấy tu sĩ Thánh Hỏa Giáo chết thảm, nam tu Vô Mi rảnh tay, lúc này Nhậm Hồng Nhan biến sắc, dâng lên một cảm giác nguy cơ thật sâu.
Trước mắt hai gã sư đệ đã ngã xuống, nàng ta mất đi sự trợ giúp của hai người, khi đối mặt với tu sĩ Thiên Ma Tông sẽ không còn ưu thế gì nữa!
Với ân oán của Thiên Nhất Tông và Thiên Ma Tông, nàng ta không cho rằng cuối cùng mình có thể bình yên vô sự.
Huống chi mục đích của hai người lại giống nhau, ai cũng không thể từ bỏ, cuối cùng tất phải có một trận chiến.
"Tiện nghi cho ngươi."
Đôi mắt Nhậm Hồng Nhan sáng rực, nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, sau đó chủ động làm chậm thế tiến công.
Tình thế đi tới bước đường này, cho dù tên thể tu trước mắt này tự tay giết chết ba đồng môn của mình, nhưng nàng ta chỉ có thể tạm thời buông tha ý nghĩ báo thù.
Quan trọng nhất chính là giữ lại thực lực để đối phó với tu sĩ Thiên Ma Tông.
"Keng keng."
Kiếm quang tung hoành, đao khí bắn ra bốn phía.
Thấy một giáo chúng lại bỏ mình, trong lòng Đường Thiên Bảo bị thương càng sâu, sau đó hận ý với Chu Tử Văn càng tăng.
"Đều tại ngươi!"
"Khiến hạch tâm của giáo phái tử thương gần như không còn, tội không thể tha!"
Hai mắt hắn ta đỏ rực, cố nén bi thương trong lòng. Hết chương 1144.



Bạn cần đăng nhập để bình luận