Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 886. Kẻ có đức nhận được.(3)

Chương 886. Kẻ có đức nhận được.(3)
Chương 886: Kẻ có đức nhận được.(3)
Hắn đương nhiên không có hứng thú tốn nước bọt với một tu sĩ Luyện Khí kỳ, với tu vi của kẻ này, căn bản không làm chủ được.
“Nguyên nhân thực sự như thế nào, Lưu mỗ trong lòng đã sớm có kết luận.”
“Hiện tại trước mặt các ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là giao ra mạch khoáng Lưu Kim Thạch, hoặc là toàn diện khai chiến.”
“Các ngươi chỉ có thời gian nửa khắc đồng hồ để lựa chọn.”
“Đến nửa khắc đồng hồ, bên ta sẽ dùng đến vũ lực lấy lại mạch khoáng.”
“Được rồi, ngươi có thể trở về báo cáo cho phía Trác đạo hữu.”
Lưu Ngọc mặt không biểu tình, ngữ khí cũng bình tĩnh dị thường.
Đây không phải là đang thương lượng, mà là đã tuyên bố, căn bản không có dự định phân bua với Đinh Hạo Đãng.
Nói xong hắn phất tay, giống như là xua đuổi một con ruồi.
Vừa dứt lời, Đinh Hạo Đãng chỉ cảm thấy áp lực bao phủ toàn thân đột nhiên biến mất, đột nhiên trở nên thoải mái hơn.
Lồng ngực y phập phồng thở từng ngụm, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác nhục nhã khó nói nên lời.
“Vâng, vãn bối đã rõ, bây giờ sẽ đi bẩm báo cho Trác sư thúc.”
Đinh Hạo Đãng cung kính hành lễ, sau đó quay người đi về phía vòng bảo hộ.
Cho dù nhận lấy nhục nhã, nhưng y cũng không dám lộ ra nửa điểm bất kính.
Bởi vì y biết nếu có chút bất kính liền có khả năng đi đời nhà ma.
Dù sao đối phương cũng là “Thanh Dương lão ma” giết người như ngóe, Trác sư thúc sẽ vì một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi như hắn mà ra mặt sao?
Mắt thấy đại sứ đối phương lại lần nữa tiến vào vòng bảo hộ, Lưu Ngọc kiên nhẫn chờ đợi, chỉ chờ Trác Mộng Chân đưa ra lựa chọn.
Về phần ý nghĩ của tu sĩ Luyện Khí kỳ kia thì hoàn toàn không để vào trong lòng.
Cự nhân, cần để ý đến cảm nhận của sâu kiến sao?
Về phần có sai cấp bậc lễ nghĩa hay không, cũng căn bản không cần nhắc đến, Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn luôn luôn đối địch, đã sớm xé tầng màn che kia ra rồi.
...
Một bên khác, Đinh Hạo Đãng không dám giấu giếm gì, nói tất cả những lời mà Lưu Ngọc dặn dò.
Trác Mộng Chân nghe vậy, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.
Thân là đệ tử hạch tâm của Hợp Hoan Môn, ngay cả là “Hợp Hoan Lục Tử” cũng không thể dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với nàng.
Nàng là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.
Hoặc là giao mạch khoáng ra, hoặc là khai chiến toàn diện, chỉ có hai lựa chọn và thời gian cân nhắc nửa khắc đồng hồ.
Bầu không khí trong vòng bảo hộ kim sắc bỗng nhiên quỷ dị.
Mặc dù thực lực hai bên so sánh thấy rõ ràng yếu hơn một bậc, đại đa số tu sĩ đều không muốn khai chiến, nhưng chủ động giao ra mạch khoáng, ai cũng không bằng lòng chủ động mở miệng nói ra.
Dù sao cái này về sau rất có thể sẽ phải gánh một phần trách nhiệm.
Trong yên tĩnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian nửa khắc dần tới gần.
Trác Mộng Chân vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng những tu sĩ Trúc Cơ khác đã đứng ngồi không yên, dùng ánh mắt liên tục ra hiệu cho nữ tu váy hồng.
Bởi vì bây giờ trong đội ngũ của Trác Mộng Chân nàng chính là đồng môn duy nhất, cộng thêm hai nữ tử có quan hệ cũng không tệ, cho nên là nàng thích hợp nhất để mở miệng trong trường hợp này.
“Nửa khắc đồng hồ sắp đến rồi, Trác sư tỷ tỷ thấy...”
Nữ tu váy hồng cuối cùng cũng không gánh nổi áp lực, thận trọng mở miệng.
Vừa định nói muốn giao ra mạch khoáng hay không, chỉ thấy ánh mắt Trác Mộng Chân quét tới, nàng ta liền lập tức im miệng không nói.
Trác Mộng Chân cau mày lại giãn ra, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của đám người mà đi ra khỏi trận pháp.
Vòng bảo hộ kim sắc mở ra một lỗ hổng rồi khép lại, nữ tử váy hồng vẫn đang chờ ở bên trong.
“Thanh Dương đạo hữu, xin hãy tiến tới một lần.”
Trác Mộng Chân vận dụng pháp thuật âm thanh, truyền thanh âm đi khắp mạch khoáng.
Thấy lĩnh đội của đối phương chủ động ra nói chuyện, thân hình của Lưu Ngọc khẽ động liền muốn tiến lên, lại bị Giang Thu Thủy nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo.
“Sư huynh cẩn thận, đối phương thái độ khác thường chủ động ra, sợ là có gian trá.”
“Hay là chúng ta cùng nhau tiến đến đi.”
Đón ánh mắt của chư tu, Giang Thu Thủy rút tay trở về, ánh mắt lóe lên một tia lo lắng.
Lưu Ngọc nhẹ gật đầu không nói gì, trên tay hơi ra hiệu, các tu sĩ Trúc Cơ liền chuyển động theo, đi theo sau lưng tiếp cận đến vòng bảo hộ kim sắc.
Ngoài trận pháp bao phủ mạch khoáng, nơi khác đã dùng thần thức tỉ mỉ liếc qua, không phát hiện mai phục.
Mà lấy thực lực trong tình báo của Trác Mộng Chân, cho dù đối phương có thình lình xuất hiện hắn cũng có thể đối phó.
“Muốn mời Trác đạo hữu xuất hiện một lần quả là không dễ dàng.”
“Lựa chọn như thế nào, đạo hữu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lúc ở cách Trác Mộng Chân mười trượng, Lưu Ngọc bỗng dừng bước thoải mái nói.
Hắn căn bản không có ý chào, với quan hệ thù địch của hai tông, bất kể là cấp bậc lễ nghĩa gì cũng không thể cải thiện được.
Đã như vậy, liền không cần thiết vẽ vời thêm chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận