Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1185. Huyết mạch Lưu gia (5)



Chương 1185. Huyết mạch Lưu gia (5)




Đối với vị đại thúc thúc đột nhiên xuất hiện này, bọn chúng đều cảm thấy thân thiết, cũng vô cùng tò mò.
Ngay sau đó, bọn chúng đã biến mất trong cửa ngõ, đi vào ngõ bên trái, vào một căn phòng nhỏ cũ nát.
"Linh căn à?"
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm.
Với tu vi bây giờ của hắn, liếc mắt là đã nhìn ra Lưu Tư có linh căn, thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, cũng khảo nghiệm xong linh căn của cô bé.
Hài đồng có linh căn, biểu hiện đúng là thông minh hơn hài đồng bình thường một chút.
Nhưng không phải hài đồng thông minh thì nhất định sẽ có linh căn, chỉ là tỷ lệ hơi lớn một chút thôi.
"Tiếc là chỉ tới Ngụy linh căn cấp bốn."
"Nếu là Song linh căn."
"Thôi, thôi đi."
"Hay là cứ bình an vượt qua cả đời ở thế tục, cái này chưa chắc không phải là một niềm hạnh phúc."
"Bước vào Tu Tiên Giới, chưa chắc đã là chuyện tốt, thậm chí sẽ liên lụy tới người nhà."
"Nội tâm tu tiên giả, chứa toàn bộ bại hoại của thế giới này!"
Nhìn qua phương hướng Lưu Dũng, Lưu Tư biến mất, Lưu Ngọc lắc đầu.
"Có câu nói là: Quân tử chi trạch, tam thế nhi trảm."
"Nhưng Lưu mỗ không phải là quân tử gì đó, mà là một tu tiên giả ích kỷ, cứ coi như là phúc phận bảy thế đi."
"Chỉ cần ta còn sống, thì sẽ đảm bảo phú quý bảy đời của Lưu gia!"
Im lặng hồi lâu, Lưu Ngọc tự nói một mình, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định.

Một ngày sau.
Bên ngoài huyện Bình An, một tòa núi nhỏ bình thường.
Dọc theo đường nhỏ lờ mờ có thể nhìn thấy Lưu Ngọc chậm rãi đi tới trên đỉnh núi, dừng bước trước hai phần mộ.
Trong phần mộ mai táng chính là phụ mẫu kiếp này của hắn.
"..."
Nhìn hai tấm bia mộ kia, hai cái tên vô cùng quen thuộc, Lưu Ngọc chỉ có thể im lặng rồi im lặng.
Trí nhớ lúc bảy tuổi lập tức xông lên đầu lần nữa!
Thôn nhỏ, phụ mẫu, huynh đệ, hàng xóm.
Sau khi trở thành tu tiên giả, tất cả ký ức đều vô cùng rõ ràng.
Lúc này ký ức hồi nhỏ lập tức được hồi tưởng lại, tựa như cuốn phim bảy màu, nhanh chóng lướt qua.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt Lưu Ngọc không khỏi ướt át.
Ý thức của hắn mặc dù chủ yếu vẫn là kiếp trước, nhưng dung hợp cùng đoạn ký ức bảy tuổi của kiếp này.
Tất cả những gì trải qua hay tự mình trải qua đều không có gì khác biệt.
Quá khứ là hắn, hắn cũng là quá khứ, vẫn luôn là một người.
Năm đó, bởi vì gặp phải nạn đói trăm năm, người nhà vì chạy đi nơi khác kiếm ăn.
Trên đường, nguyên thân lại ngoài ý muốn thất lạc phụ mẫu, trở thành tên ăn mày khổ cực, không nơi nương tựa.
Mãi cho tới khi thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, mới trở nên tốt hơn một chút.
Bởi vì ngoài ý muốn lạc đường, sai lầm của phụ mẫu cũng không lớn, cho nên trong lòng Lưu Ngọc cũng không tồn tại cừu hận với phụ mẫu kiếp này.
"Lòng của ta có phải quá kiên cường rồi không?"
"Có lẽ là sau khi lên Trúc Cơ."
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhớ kỹ về quá khứ của mình.
Trong mắt ướt át, dần bốc hơi tràn ra khỏi hốc mắt, xẹt qua gương mặt rồi nhỏ xuống trên cỏ.
Những nơi nó đi qua, đều truyền tới cảm giác lạnh buốt.
"Tích tích".
Đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ sau mấy chục năm qua.
Rất có thể nó cũng là lần cuối cùng.
"Hít..."
Sau một lúc, Lưu Ngọc thở hắt ra một ngụm trọc khí.
Từ trong túi trữ vật lấy từng món tế phẩm ra.
Sau khi cẩn thận sắp xếp, hắn tiến hành đại lễ tế bái với hai bia mộ.
"Nhị lão yên tâm, ta sẽ đảm bảo vinh hoa phú quý cho Lưu gia, huyết mạch cũng sẽ mãi lưu truyền về sau."
"Các người yên tâm đi, đừng lo lắng cho những người còn sống."
Trước mộ bia, Lưu Ngọc nhẹ giọng nói, dường như đang cam kết cái gì đó.
Tâm trạng giống như dời sông lấp biển, thật lâu cũng không thể bình tĩnh nổi!
Đứng yên thật lâu, mãi cho tới khoảng ba canh giờ sau, khi hoàng hôn ở phía tây dần buông xuống, hắn mới bừng tỉnh lại từ trong hồi ức.
Lưu Ngọc lấy ra Dung Hỏa đao thuộc Linh khí cực phẩm, bắt đầu dọn dẹp cỏ dại xung quanh, và sửa chữa hai phần bia mộ.
Hắn không dùng pháp lực điều khiển Linh khí mà tự mình ra tay, loại trừ từng cây cỏ dại một.
Lại qua khoảng nửa canh giờ, ánh mặt trời hoàn toàn rơi xuống đường chân trời, bóng đêm bao phủ khắp mặt đất.
Hai tòa bia mộ cũng sáng sủa hơn, được sửa chữa vô cùng chỉnh tề, cỏ dại xung quanh cũng đã được diệt sạch.
"Cần phải đi rồi."
Trước khi đi, Lưu Ngọc nhìn hai bia một thật lâu, giống như muốn ghi tạc tên nó vào trong lòng.
Sau đó, rời khỏi núi nhỏ.
Hôm sau.
Lưu Ngọc lại tiến vào hẻm nhỏ ở thành bắc huyện thành Bình An, đối diện với nhà Lưu Dũng, Lưu Tư.
"Vèo vèo."
Giờ Thìn, trong hẻm nhỏ lập tức vang lên từng trận kiếm khí.
Lưu Ngọc nắm chặt Phá Bại kiếm, một bộ kiếm phát được phô bày như nước chảy mây trôi, bên trong ôn hòa cũng chứa đựng vẻ ác liệt thâm tàng.
Trải qua một khoảng thời gian "khơi thông", Kiếm linh vẫn không chút dao động, không có bất cứ ý muốn nhận chủ nào cả.
Chẳng qua, điều này không ảnh hưởng tới việc Lưu Ngọc coi nó như thanh kiếm bình thường mà sử dụng.
"Vèo vèo."
Luyện tới nỗi tràn trề khoái chí, đột nhiên Lưu Ngọc nhắm về phía vách tường, rồi đột ngột đâm ra chín kiếm.
"Xoạt xoạt xoạt."
Kiếm quang lóe sáng rực rỡ, trên vách tường lập tức xuất hiện chín cái lỗ, từng khối đá bắt đầu rơi xuống mặt đất. Hết chương 1185.



Bạn cần đăng nhập để bình luận