Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 907. Việc tu luyện(3)

Chương 907. Việc tu luyện(3)
Chỉ cần đầu óc bình thường, sẽ không có ai đi làm chuyện hại người mà chẳng có lợi gì cho mình như vậy.
Trong lúc Lưu Ngọc tu luyện, thời gian gian ba ngày chớp mắt một cái đã trôi qua.
Trong ba ngày này, Lưu Ngọc không bước ra khỏi phòng luyện công nửa bước. Mỗi ngày ngoài việc rèn luyện tu vi hay pháp lực ra thì chính là tìm hiểu ‘bí thuật Tránh Linh’.
So với các loại công pháp, chắc chắn bí thuật sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Đặc biệt là loại bí thuật có tác dụng với thân thể này.
‘Bí thuật Tránh Linh’ này, Lưu Ngọc càng xem càng thấy giống như bí thuật của Thể tu.
Nó thông qua phương pháp đặc biệt để nén chặt sức mạnh khí huyết trong cơ thể lại, sau đó lại ngay lập tức tiêu hao hết, chỉ trong chớp mắt đã sinh ra động lực cực lớn.
Tốc độ bộc phát vượt qua bình thường mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Thời gian ba ngày trôi qua. Dựa vào căn cơ hiện tại của Lưu Ngọc, nửa ngày trước hắn đã mò mẫm được gần hết đường ngang ngõ dọc trong ‘bí thuật Tránh Linh’
Lưu Ngọc đã bắt đầu chính thức tu luyện.
Hắn ngồi khoanh chân trên bồ hoàn, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt rất chi là bình tĩnh.
Nhưng bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy, trong cơ thể lại như đang ‘dời sông lấp biển’, thỉnh thoảng lại có âm thanh như sấm truyền ra.
Giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, lại như hổ báo gầm gừ!
Khắp nơi trong cơ thể, chỗ nào cũng có những sợi ‘khí huyết lực’ đang từ từ tập trung về chỗ lồng ngực.
Tuy Lưu Ngọc đã từng nhìn thấy không ít công pháp bình thường của Thể tu, đối với khái niệm về ‘khí huyết’ cũng có hiểu biết ở một trình độ nhất định.
Nhưng bước đầu tiên này hắn vẫn tiến hành cực kỳ cẩn thận.
Dù sao thì thân thể này cũng chưa trải qua việc rèn luyện, thể xác và kinh mạch đều khá là yếu ớt. Chỉ cần chủ quan một chút thôi là sẽ có thể tạo thành tổn thương không đáng có.
Mấy kiểu thương tích thế này, tuy khôi phục khá đơn giản nhưng sẽ khó tránh khỏi việc làm chậm trễ thời gian, ảnh hưởng đến tu luyện.
Khí huyết lực không giống như pháp lực. Nó có thể trực tiếp sinh ra từ tinh khí trong cơ thể nên tự nhiên sẽ có khả năng vận chuyển thông suốt mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, cũng không nhất định phải lưu thông qua kinh mạch.
Bên trong máu thịt, xương cốt hay kinh lạc cũng vậy, nó đều có thể một đường xuôi chèo mát mái.
"Là lúc này rồi."
Đợi đến khi một lượng lớp khí huyết lực đã tập trung ở lồng ngực, Lưu Ngọc đoán là thời cơ đã đến. Hai tay hắn lập tức chuyển động nhẹ nhàng, đánh ra mấy pháp quyết rất huyền ảo.
Lưu Ngọc dựa theo phương pháp được ghi chép trong ‘bí thuật Tránh Linh’, bắt đầu nén chặt khí huyết.
Trình tự đè ép khí huyết này đã được ghi lại trong bí thuật. Tất nhiên là trước khi ‘nén’ thì hắn đã phải ‘tích trữ’ đầy khí lực trong các khiếu huyệt tương ứng, sau đó đợi đến khi cần lại lấy ra dùng.
Nếu không ‘nước đã đến chân’ mới bắt đầu cô đọng sẽ khiến khởi đầu cực kỳ chậm chạp, bí thuật này cũng chỉ như gân gà, ăn thì ngon nhưng lại rất vô bổ.
Nói về phương diện này thì Lưu Ngọc có ba ưu thế:
Một là hắn đã dùng Long Huyết quả trong thời gian khá dài, lượng khí huyết lực trong cơ thể nhiều hơn tu sĩ cùng giai đến mấy lần. Đã thế ‘chất’ cũng tinh khiết hơn hẳn.
Hai là trong tay hắn có ‘Dung Huyết đan’, việc bổ xung lực khí huyết rất đơn giản. Chỉ cần dùng một viên Dung Huyết đan là đã có thể khôi phục được bảy tám phần.
Ba là cường độ thân hắn vượt xa tu sĩ cùng giai. Tuy vẫn chưa thể so với đám Thể tu chuyên nghiệp nhưng gánh nặng cơ thể phải chịu lúc thi triển bí thuật, hắn vẫn có thể tiếp nhận dễ như trở bàn tay.
Mỗi lần thi triển ‘bí thuật Tránh Linh’ cần phải tiêu hao năm mươi sợi khí huyết lực đã trải qua cô đọng . Mỗi lần cơ thể hắn chứa đựng được nhiều nhất là một nghìn sợi, tương đương với hai mươi lần thi triển bí thuật.
Tu sĩ bình thường muốn cô đọng được một nghìn sợi khí huyết lực thì sợ là phải ngừng lại khôi phục đến mấy lần mới xong việc.
Nếu không sẽ bị hao tổn một lượng khí huyết rất lớn, dù không nghiêm trong như thiếu hụt tinh huyết nhưng cũng sẽ khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến căn cơ của thân thể.
Nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói thì đúng là một phát ăn ngay, không cần phải chia làm mấy lần phiền toái như vậy.
Theo pháp quyết đánh ra, thông qua Thần thức hắn có thể quan sát được từng sợi khí huyết đỏ tươi đã đang dây dưa cô đọng trong lồng ngực.
Thể tích của chúng chậm rãi thu nhỏ, màu sắc cũng từ từ chuyển sang đỏ thẫm.
Theo thời gian trôi qua, mấy chục sợi khí huyết đỏ tươi đã nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng chúng quấn lấy nhau rồi hợp thành một sợi, màu sắc cũng trở nên đỏ thẫm.
“Thành công rồi.”
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lưu Ngọc. Hắn lập tức khống chế sợi khí huyết đã được cô đọng này đi thẳng đến huyệt Thiên Trung rồi cất chứa trong đó.
Có lần đầu tiên thành công, chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần chiếu theo kinh nghiệm, tiến hành từng bước là có thể hoàn thành được rồi.
Từng sợi lực lượng khí huyết đỏ tươi liên tục từ khắp cơ thể hội tụ về chính giữa lồng ngực.
Thông qua bí thuật nén lại, chúng ngưng tụ rồi biến thành tinh hoa khí huyết màu đỏ thẫm.
Một sợi, hai sợi, mười sợi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận