Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 650. Sư đồ trò chuyện trong đêm(3)

Chương 650. Sư đồ trò chuyện trong đêm(3)
Đối với đệ tử ký danh này, lão đã chỉ điểm, nhưng cũng chỉ có như thế, nhiều nhất là sau này lúc sắp xếp nhiệm vụ, nếu thuận tiện sẽ sắp xếp nhiệm vụ có tính nguy hiểm ít hơn một chút.
Dù sao đại nghiệp của Lý gia, hắn còn phải chiếu cố cho những đệ tử trong gia tộc, không thể ai cũng nhìn như nhau được.
"Vâng, đệ tử cáo lui, không quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi."
Lưu Ngọc đứng dậy hành lễ nói, sau đó chậm rãi lui ra khỏi phòng này.
"A, Đại sư tỷ, ngươi cũng tìm tới sư tôn à?"
"Sư tôn đang ở trong phòng."
Sau khi đóng cửa, hắn quay người đi hai bước, ngoài ý muốn thấy Lý Bất Ngữ, nhưng phản ứng không hề chậm chạp, vừa cười vừa nói.
"Lục sư đệ."
Lý Bất Ngữ gật nhẹ đầu, xem như bắt chuyện qua, nhưng cũng không có ý định trò chuyện, sau đó nàng ta vượt qua người Lưu Ngọc, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cũng không biết tính tình nàng ta như thế này, hay là vì cảm thấy mình "Trèo cao", cho nên dùng thái độ hơi lạnh lùng.
Trước đó từng tiếp xúc quá ít, Lưu Ngọc không biết rõ, nhưng cũng không có ý nghĩ dùng mặt nóng dán mông lạnh, dù sao cách nhìn, thái độ của nàng ta thế nào cũng không ảnh hưởng tới chính mình.
Thấy thế, hắn nói một tiếng cáo từ, quay người tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Hai người đều hiểu ý đồ lẫn nhau, hầu như đều là hiểu rõ lòng nhau, không ngại đi lại quan hệ để tìm kiếm phương pháp, đây cũng là chuyện bình thường của con người, không có gì kỳ lạ.
Mặc dù Lý Trường Không nói đệ tử thân truyền là người của gia tộc Lý gia, chắc chắn nhận càng nhiều quan tâm hơn, nhưng Lưu Ngọc cũng không vì vậy mà đố kỵ.
Dù sao hắn vẫn có thể quan hệ mà, mà đa phần tu sĩ Trúc Cơ khác thì vốn không thể đi quan hệ như vậy.
Tối nay bái phỏng có thể có được nhiều tin tức như vậy, hắn đã rất thỏa mãn, dựa vào người khác, nhưng cuối cùng vẫn không bằng chính mình, chỉ có thực lực cảnh giới của mình tăng lên, mới có thể thật sự nắm chắc vận mệnh.
Trên đường đi, Lưu Ngọc nhìn thấy vài tu sĩ đều kiên nhẫn đứng trước cửa trưởng lão mình, trong đó thậm chí còn có vài nhân vật Tam Anh Tứ Kiệt, cũng là dùng quan hệ để "Khơi thông".
Thực lực bản thân là thực lực, điều này có thể đi tới chỗ quan hệ với Kim Đan trưởng lão, sao lại không phải là một loại thực lực chứ?
Chỉ là một cái "Nội lực", một cái là "Ngoại lực".
Mà "Ngoại lực" vĩnh viễn vẫn kém tín cậy hơn "Nội lực".
Bất kể đồ vật gì có thể tăng thực lực lên, đều không nên từ bỏ, cho nên ngay cả nhân vật như Tam Anh Tứ Kiệt, cũng vẫn có người đi khởi thông quan hệ.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, cái này không có gì đáng xấu hổ, ưu thế của mình thì mình phải lợi dụng thôi.
Hai tầng trên dưới nối với nhau bằng lối đi nhỏ, Lưu Ngọc lần lượt gặp từng tu sĩ đi từ dưới lên, trong mắt đều là ngầm hiểu lẫn nhau.
Đùa cợt, đố kỵ, lặng lẽ...
Tầng có có tu sĩ mở cửa phòng, nhìn thấy Lưu Ngọc từ tầng trên đi xuống thì sững sờ, lập tức nghĩ tới cái gì, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Bọn họ đều không phải là đồ đần, hơi nghỉ một chút thôi là hiểu rõ tường tận.
Đối với mấy ánh mắt này, Lưu Ngọc giống như không thấy gì cả, vốn là không thèm để ý, trực tiếp vượt qua đi tới căn phòng của mình, mở cửa rồi đóng cửa phòng lại, tất cả ánh mắt lập tức tắt ngấm.
Đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn.
Rất nhiều tu sĩ đều nhận dẫn dắt, rối rít đi tới cửa bái phỏng trưởng lão, muốn kéo gần chút quan hệ, đến lúc đó sắp xếp nhiệm vụ bớt nguy hiểm một chút.
Có quan hệ dĩ nhiên có thể vào cửa, mà không có quan hệ hoặc là quan hệ không cứng, tự nhiên bị chặn ở ngoài cửa.
Một màn này không đơn giản chỉ xảy ra trên Linh hạm Thương Ngô của Nguyên Dương Tông, trên Đạo Viễn Hạm, Tuyết Mai Hiệu, Kiếm Thần Hiệu, Hồng Mộng Hạm cũng xảy ra một màn tương tự như vậy.
Đặc biệt nhất Phiêu Tuyết Các và Hợp Hoan Môn, vài nữ đệ tử hoặc là nam đệ tử, sau khi tiến vào phòng các nam trưởng lão hoặc nữ trưởng lão thì cả đêm cũng chưa từng đi ra.
Thậm chí tu sĩ đi vào không ai biết gì, có lẽ, bọn họ đều đang nghiêm chỉnh "Bàn đạo".
Dĩ nhiên, đi khơi thông quan hệ cuối cùng vẫn là số ít, đa phần tu sĩ đều tự hiểu lấy mình hoặc khinh thường cách này.
Cũng có vài tu sĩ luôn trung thành với tông môn, tạm thời chiến thắng sự sợ hãi tử vong, vốn không nghĩ tới muốn lẩn tránh nguy hiểm.
Bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu, chỉ muốn hồi báo tông môn, tin tưởng vững chắc tông môn sẽ không bạc đãi bọn họ.
"Biểu hiện tốt một chút?"
Bên trong phòng, nhớ lại câu nói sau cùng của Lý Trường Không, Lưu Ngọc rơi vào suy tư.
Biểu hiện tốt một chút mang ý nghĩ là chơi trội, mà lúc đại điểm lại khoe khoang như thế thường sẽ mang ý nghĩa là nhận nguy hiểm lớn, sẽ bị địch tu coi là uy hiếp mà nhằm vào.
Lý Trường Không không phải không biết điểm này, nhưng lão vẫn nói như vậy, đây là vì sao? Chẳng lẽ nguy hiểm có thể đạt được lợi ích vượt xa bình thường?
Trước mắt, hiểu biết có hạn, không rõ ràng rốt cuộc là ý gì, chỉ là Lưu Ngọc đã quyết định cẩn thận, vẫn nên khiêm tốn một chút, ít tạo ra danh tiếng thì hơn.
Đương nhiên, nên vơ vét chỗ tốt thì không thể nào không làm.
Chương 300: Tiểu hội ở Không Tang sơn
Kim Đô của Kim quốc cách Cổ Khuyết Thành của Yến quốc chỉ năm trăm dặm, mà Kim Đô cách Thiên Tuyết Thành của Sở quốc, thẳng một đường cũng phải hai vạn dặm.
Khoảng cách hơn hai vạn dặm, ở giữa còn có không ít quốc gia nhỏ, mỗi một quốc gia đều tự mình tu tiên, nhưng thực lực so với chính nước lớn khác thì vẫn còn kém xa.
Khoảng cách hai vạn dặm với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, cần năm ngày năm đêm không ngủ không nghỉ mà bay bằng tia sáng, nhưng đối với Linh hạm Thương Ngô bay bốn vạn dặm một ngày mà nói, thì nửa ngày là đã đủ.
Linh hạm của những tông môn khác có phẩm chất cũng không kém Linh hạm Thương Ngô, cho nên ở phương diện tốc độ, năm chiếc Linh hạm lớn đều có thể nhẹ nhàng đi với tốc độ bốn vạn dặm một ngày.
Dưới tình huống cố ý không chế, năm chiếc Linh hạm này đều cùng nhau tới Kim Đô của Kim quốc, khiêm tốn thu liễm Linh quang và uy thế, dừng lại bên ngoài một tòa Linh sơn tam giai.
Núi này tên là Không Tang, bị một Kim Đan Gia Tộc ở đây chiếm cứ, là thế lực lớn nhất hiếm có trong Kim quốc.
Mà năm đại tông môn của Sở quốc đều ở chỗ này, còn có tu sĩ Tề quốc tới để thỏa thuận thời gian đánh vào Yến quốc.
Đối mặt với quái vật khổng lồ Cửu Quốc Minh này, cho dù là Kim Đan Gia Tộc cũng chỉ có thể thành thật mà hợp tác, tuyệt đối không dám nói ra nửa chữ "Không".
Nếu không, bất cứ tu sĩ nào trên Linh hạm đều có thể tùy tiện hủy diệt gia tộc này.
Sau khi đến Không Tang sơn, không có nghi thức nghênh đón gióng trống khua chiêng mà chỉ có lẻ tẻ tám, chín người đứng chờ nghênh đón ở tại đỉnh núi.
Khí tức của mấy người trước mắt đều là sâu không lường được, mà khí độ phi phàm, thần thái sáng láng, xem xét một chút là biết không phải tu sĩ nhỏ của gia tộc bé tí nào đó mà so sánh, chính là đại biểu sứ giả của Tề quốc.
Mấy người đằng sau, thái độ hèn mọn, thân hình hơi cách phía sau chừng hai bước, cũng có người có khí tức sâu không lường dược, đây chính là người của Hoa gia gia tộc tu tiên.
Nghĩ tới dặn dò của các trưởng lão, trong lòng Lưu Ngọc hơi lóe lên ý nghĩ này.
Trao đổi không biết phải tiến hành bao lâu, thời gian ước định cũng không biết lúc nào, một đám tu sĩ dĩ nhiên không thể nào cứ đợi bên trên Linh hạm.
Năm chiếc Linh hạm lớn hạ xuống Không Tang sơn, Lưu Ngọc nhảy xuống khỏi boong tàu, yên lặng quan sát tất cả xung quanh, nhất là chín người đã sớm chờ đợi ở chỗ này.
Chỉ là cảm nhận được khí tức sâu không lường được quanh thân mấy người kia, cùng với nhận ra Linh áp cường đại thì trong lòng Lưu Ngọc run lên, quay đầu đi chỗ khác, không còn dám nhìn nữa.
Chỉ riêng một tông của Nguyên Dương Tông đã phái ra một trăm năm mươi tên tu sĩ Kim Đan, những tông môn khác ước chừng cũng là con số này, chỉ là Phiêu Tuyết Các thì nhiều hơn một chút, nhân số ước chừng ở khoảng hai trăm ba mươi hoặc hai trăm bốn mươi.
Hơn tám trăm tên tu sĩ Trúc Cơ trùng điệp đứng trên ngọn núi, nhìn kiểu gì cũng thấy rất hùng vĩ, nếu không phải bởi sự kiện lần này, Không Tang sơn vĩnh viễn không thể nào có nhiều tu sĩ Trúc Cơ đến như vậy.
Chỉ chốc lát sau, tất cả tu sĩ đều đi ra khỏi Linh hạm.
Năm chiếc Linh hạm vài chục trượng nhanh chóng thu nhỏ, cho đến khi lớn chừng bàn tay, bị các tu sĩ Kim Đan thu vào túi trữ vật.
Mặc dù xấp xỉ ngàn người, nhưng trên ngọn núi này lại vô cùng yên tĩnh, không hề ầm ĩ lộn xộn, các tu sĩ Trúc Cơ cũng tập hợp lại cùng một tông môn, chờ đợi chỉ thị.
Mà tu sĩ Kim Đan đứng phía trước, chắp tay đối mặt với mấy người đang chờ đợi từ xa, bờ môi bọn họ hơi nhúc nhích, vô thanh vô tức như đang trao đổi cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đều gật đầu với nhau.
Chỉ có Trường Phong chân nhân là xoay người, nói với các tu sĩ Trúc Cơ:
"Bình tĩnh đừng nóng, hiện tại chư vị sư điệt cứ ở lại Hoa gia này nghỉ ngơi."
"Chưa có sự cho phép thì không được rời phạm vi Không Tang sơn."
Lời lão vừa rơi xuống, lập tức có một tu sĩ trung niên mặc hoàng sam, đầu tiên là đi tới thi lễ với Trường Phong chân nhân, sau đó mới quay người chắp tay với các tu sĩ Trúc Cơ, nói:
"Tại hạ là Hoa Vân Đình, bái kiến chư vị đạo hữu Nguyên Dương Tông."
"Đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho các vị đạo hữu, chư vị, xin mời đi theo ta."
Trên mặt hắn ta lộ ra ý cười khiêm tốn, tư thái rất khiêm tốn.
Mặc dù cùng là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng tu sĩ Trúc Cơ Kim Đan Gia Tộc, địa vị hiển nhiên không thể nào so sánh với tu sĩ Trúc Cơ của ngũ đại tông môn ở Sở quốc.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của Trường Phong sư thúc."
Lưu Ngọc lên tiếng theo mọi người, sau đó đi theo Hoa Vân Đình, đi về phía sườn núi.
Hắn chú ý tới, đệ tử của Phiêu Tuyết Các, Thanh Hư Phái, Tàn Nguyệt Cốc, Hợp Hoan Môn cũng đều như vậy, cũng là tu sĩ Hoa gia dẫn đầu đi tới hướng sườn núi.
Xem ra, năm tông môn đều muốn dừng lại ở đây một thời gian, chỉ là không biết thời gian này là bao lâu.
Chương 300: Tiểu hội ở Không Tang sơn
Có điều vẫn có thể chắc chắn rằng, tuyệt đối không quá lâu.
Linh khí của Không Tang sơn và tông môn Thanh Tú phong của Linh sơn tam giai đều vô cùng nồng đậm, nhưng cảnh vật hoa cỏ lại càng thêm nhiều màu sắc, bố cục rừng cây hay cổ thụ đều vô cùng dụng tâm, nhìn ra được đã hao tốn lượng lớn khí lực.
Theo lý thuyết loại gia tộc tu tiên trên Linh sơn như này, số lượng tu sĩ và phàm nhân đều có không ít.
Nhưng Lưu Ngọc cùng đi qua tới, ngoại trừ mấy người xử lý chuyện vặt vãnh cho bọn họ, thì không thấy nhiều tu sĩ khác, lại càng không cần phải nói tới phàm nhân, hiển nhiên là Hoa gia đã sớm chuẩn bị.
Cuối cùng, bốn người Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng được sắp xếp ở bốn động phủ liền kề nhau.
Tu tiên là chuyện cực riêng tư, cho dù là lúc ở biệt viện Nguyên Dương Tông đều chưa từng xuất hiện tình huống "Thông thoáng", hiện tại lại càng không thể nào.
Động phủ chiếm diện tích không lớn, đồ vật tương ứng cũng đầy đủ mọi thứ, nhìn ra được ở phương diện này Hoa gia đã bỏ ra khá nhiều công sức.
Mặc dù vẫn "Đơn sơ", nhưng đối với tu sĩ chỉ ở mấy ngày mà nói, vẫn miễn cưỡng tiếp nhận được.
Đại chiến đến, rất ít người còn có tâm tình nói chuyện phiếm, Lưu Ngọc và ba người đều khách khí vài câu, lập tức tiến vào trong động phủ tạm thời, đồng thời mở cấm chế.
Kiểm tra cấm chế một lần biết cũng không có vấn đề gì, hắn cởi túi Linh thú bên hông xuống, mở túi đảo nhẹ lên trên bàn, hiện ra một con rắn nhỏ xanh đen rõ ràng, dài chừng chín tấc.
Chính là Tiểu Thanh!
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thanh đợi bên trong túi Linh thú, mặc dù chỉ có một ngày, nhưng vẫn vô cùng không thoải mái.
Không gian túi Linh thú nhỏ hẹp hơn phòng Linh thú, đồng thời cũng không có loại lạnh lẽo, ẩm ướt như ở Linh thú thất, khiến nó vô cùng khó chịu.
Lúc vừa ra tới, nó ủ rũ lộ ra dáng vẻ không có sức sống, toàn bộ mặt rắn đều là "Mặt ủ mày chau".
"Xì xì."
Mãi cho tới khi Lưu Ngọc dùng ngón tay gảy cái đầu nhỏ của nó, Tiểu Thanh mới có tinh thần, phun lưỡi và dùng đầu cọ mãnh liệt vào cánh tay hắn, nũng nịu, kháng nghị, không muốn tiếp tục ở lại trong túi Linh thú.
Lưu Ngọc lộ ra tươi cười, thông qua liên hệ khế ước, hiểu rõ ràng ý tứ tiểu gia hỏa này, nhưng không có cách nào thay đổi ý tứ được.
Nhiều nhất, là sau này mua một cái túi Linh thú "Xa hoa" hơn.
"Ừm, cái này vẫn rất cần thiết."
Nhìn Tiểu Thanh mặt ủ mày chau, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, sau đó thông qua liên hệ khế ước mà an ủi nó.
Lại cùng nó chơi đùa một hồi, cho ăn một viên Tự Linh hoàn rồi bỏ vào trong túi Linh thú.
Lấy ra một cái bồ đoàn đặt lên trên giường gỗ, Lưu Ngọc khoanh đầu gối ngồi xuống, lấy ra một cái bình ngọc, đổ Dưỡng Thần đan ra nuốt vào.
Sau khi đan dược vào bụng, lập tức nổi lên từng đợt khí lạnh ở Nễ Hoàn Cung, hắn lập tức vận chuyển Tôn Thần diệu pháp, lợi dụng những lực lượng này phụ trợ tu luyện.
Rèn luyện Nguyên Thần ở tại công pháp, dưới sự tẩm bổ của đan dược, xảy ra chút thay đổi khó lòng nhận ra, loại thay đổi này là thay đổi một cách vô tri vô giác, nhưng khi đạt tới trình độ nhất định nào đó thì có thể biểu hiện rõ ràng ra.
Thần thức Lưu Ngọc đã đạt tới phạm vi chín dặm, vẫn liên tục tăng lên, mỗi lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp xong, đều có thể cảm nhận rõ ràng được thần thức tăng lên từng chút một.
Góp gió thành bão, không đơn thuần là hiệu quả của Tôn Thần diệu pháp, công hiệu của Dưỡng Thần đan cũng không thể bỏ qua.
Mặc dù đại chiến sắp đến, nhưng Lưu Ngọc không chút bối rối, bất kể như thế nào, mỗi ngày đều sẽ tu luyện không dừng.
Dù sao việc nên làm thì đã làm, suy nghĩ lung tung, đoán đại đoán càng cũng không có tác dụng.
Sau hai canh giờ, hắn chậm rãi thu công, mở đôi mắt hơi lóe ánh sáng, mỗi ngày bốn lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp như vậy đã hoàn thành.
Về khoảng cách để tu luyện Thanh Dương công pháp là không quá một ngày, Lưu Ngọc không lựa chọn tiếp tục tu luyện, mà là lấy Bách Thảo đan thư từ trong túi trữ vật ra, bình thản quan sát.
Dưới tình huống bình thường, vào thời gian nhất định bên trong, tu sĩ phải hấp thu Linh khí để chuyển hóa thành pháp lực, gia tăng biên độ tu vi là hạn mức tồn tại cao nhất, không thể nào gia tăng không giới hạn.
Nếu gượng ép tu luyện, sẽ dẫn tới rất nhiều tai họa ngầm sinh ra, ảnh hưởng tới con đường tương lai.
Đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không làm ra chuyện dục tốc bất đạt như này.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Kim Đan trưởng lão của tông môn cũng không có truyền tới chút tin tức nào, giống như để những tu sĩ kia sắp xếp họ ở lại Không Tang sơn xong thì đã quên lãng họ luôn.
"Cốc cốc cốc."
Liên tiếp ba tiếng vang lên, là có tu sĩ bên ngoài đang gõ cửa phòng.
"Không phải là các trưởng lão tới truyền tin tức, lập tức phải tiến đánh Cổ Khuyết Thành đó chứ?"
Ánh mắt Lưu Ngọc khẽ động, cất kỹ Bách Thảo đan thư, lập tức mở cấm chế, và cửa phòng, nhìn thấy đứng trước người là Giang Thu Thủy trang điểm thanh tú động lòng người.
Chương 300: Tiểu hội ở Không Tang sơn
"Là các trưởng lão truyền lệnh à?"
Hắn mở cửa xong là hỏi.
"Sư huynh, các trưởng lão còn chưa có truyền lệnh."
"Nhưng hơn tám trăm tu sĩ Trúc Cơ của ngũ đại tông môn ở trên núi này, có tu sĩ muốn nhân cơ hội cử hành một trận giao lưu, liên hệ với nhau."
"Thu Thủy nghĩ có nhiều tu sĩ tông môn khác như vậy, nhất định có thể nhìn thấy không ít vật quý, nói không chừng có thể thu thập được những Linh thảo kia."
"Không muốn sư huynh bỏ lỡ, cho nên Thu Thủy tới thông báo sư huynh một tiếng."
"Không bằng cùng nhau đi tới đó?"
Thấy Lưu Ngọc không chút động lòng với trang dung và cách ăn mặc tỉ mỉ của mình, trong lòng Giang Thu Thủy lập tức phiền muộn, nhưng vẫn nói rõ từng chuyện một.
Hai người ở chung lâu như vậy, nàng ta biết người trước mắt này không thích bị quấy rầy vô cớ.
Hơn tám trăm tên tu sĩ, hơn nữa đều là tu sĩ xuất thân từ Ngũ đại tông môn, cho dù chỉ tham gia một phần, chắc hẳn cũng có không ít đồ tốt.
Tu sĩ tông môn giàu có hơn tán tu và gia tộc bình thường, chắc chẳn đồ quý giá cũng không khiến mình thất vọng.
Ở trong đó, nói không chừng thật sự có nhiều Linh dược Linh thảo mình cần đến, nếu có thể thông qua lần này trao đổi được, cũng tiết kiệm không ít công sức.
Dù cho không có Linh thảo luyện chế Kết Kim đan, cũng có thể có Linh thảo luyện chế Linh dược khác.
Lý Trường Không ban cho Bách Thảo đan thư, ngoại trừ ghi chép đan phương kết Kim Đan, còn có vài loại đan phương đan dược Trúc Cơ kỳ, trong đó có hai loại là sau này Lưu Ngọc cần dùng tới, vừa vặn nhân cơ hội này thu thập một phen.
"Nếu đã như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này."
"Sư muội làm rất tốt, đi thôi."
Lưu Ngọc vừa cười vừa nói.
Vừa nói chuyện hắn vừa dùng thần thức triển khai toàn bộ, liếc nhìn toàn bộ sườn núi, tùy tiện là có thể phát hiện ra địa điểm cử hành hội trao đổi.
Thần thức vừa thả xuống, toàn bộ hội trao đổi cũng chỉ có vài người nhận ra, nhưng khi mấy người kia muốn đuổi theo điều tra thần thức "Vô lễ" này đến từ chỗ nào, lại không phát hiện ra chút tung tích nào.
Đa phần có nhiều tu sĩ Trúc Cơ không hề cảm giác được cái này, còn đang sắp đặt chuyện của chính mình.
Lưu Ngọc đi đằng trước, Giang Thu Thủy đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi tới địa điểm tổ chức hội trao đổi.
Hội trao đổi diễn ra ở một bên hồ tại sườn núi, lúc hai người chạy tới đã có hơn ba trăm tên tu sĩ đứng ở đây.
Nước hồ trong vắt thấy cả đáy, cá đủ loại màu sắc đang bơi lội, đình đài trang nhã tinh xảo, trên bàn bày biện bánh ngọt tinh xảo.
Một chỗ tuyệt vời để tu thân dưỡng tính!
Đại chiến sắp xảy ra, đúng là có vài tu sĩ dù thực lực không đủ, hoặc là tâm tính có chút thiếu hụt cũng có áp lực tâm lý cực lớn.
Bọn họ cần thiết tăng cường thực lực của mình, như thế mới có thể có chút cảm giác an toàn.
Lúc này đã có vài tu sĩ nóng vội, không được được chuyện "Hàng loạt đệ tử" xếp hàng, trực tiếp lấy ra một tấm vải gấm bày trên mặt đất, trên đó đặt vào bảo vật Linh vật mà mình dùng để trao đổi.
Bên hồ, một bên đình, một bên là lối đi nhỏ, các loại vị trí thích hợp đều có tồn tại "Quầy hàng".
Đếm sơ sơ một chút, loại quầy hàng như vậy cũng gần một trăm cái, tu sĩ các tông đều có, cực kỳ giống tán tu bày quầy bán hàng ở trong phường thị, chỉ là đám bọn họ có tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ.
Điều này khiến Lưu Ngọc có một loại cảm giác hoang mang giống chữ hồi như ở quảng trường phường thị Gia Thái.
Bên trong đình đài lầu các, cũng có vài tu sĩ hoặc đứng hoặc ngồi, cũng không nhất định là cùng tông, bọn họ trao đổi lẫn nhau, nếu như đàm phán nhiều thì phải tìm nơi hẻo lánh chút để tiến hành trao đổi.
Bày quầy hàng chờ tu sĩ khác đến để đổi lấy đồ vật mình cần, hoặc là thông qua trò chuyện để hỏi ý, hai loại phương thức này theo Lưu Ngọc thấy đều quá chậm.
Hắn lựa chọn chủ động xuất kích, đi dạo từng cái quầy hàng, nhìn xem có đồ vật mình muốn hay không.
"Sư muội, thứ ta cần muội cũng biết."
"Chúng ta chia ra hành động đi, kiểu này hiệu suất sẽ cao hơn, nếu gặp được đồ vật trên danh sách, mà không có đồ vật để đổi thì nói cho ta biết."
Lưu Ngọc nói với Giang Thu Thủy ở bên cạnh.
"Được, sư huynh."
Ánh mắt Giang Thu Thủy đầy vẻ u oán, nhưng vẫn nghe lời đáp ứng.
Vốn còn định để hai người có thể cùng nhau đi dạo một vòng trong hội trao đổi, không ngờ tới vừa tới đã phải tách ra, cái này khiến nàng ta hơi thất vọng.
Chỉ là đãi ngộ hàng năm mà Lưu Ngọc cho nàng ta tốt hơn những tu sĩ Trúc Cơ bình thường, lại gieo Nguyên Thần cấm chế, nàng ta ngoại trừ thành thật làm việc ra thì không còn ý tưởng gì khác.
"Xem ra trước đó gõ một chút vẫn có hiệu quả."
Thấy nàng ta đồng ý, Lưu Ngọc gật nhẹ đầu cảm thấy hài lòng, sau đó quay người đi tới quầy hàng ở một hướng khác.
Trước đồ cần thiết với các tu sĩ đơn giản là đồ có thể gia tăng thực lực, chỉ cần có thể gia tăng thực lực, gần như không có cố kỵ hay hạn chế gì.
Pháp khí cực phẩm, Linh khí thượng phẩm, phù lục nhị giai, vân vân... Lưu Ngọc thậm chí còn nhìn thấy có tu sĩ dùng pháp khí ma đạo, trao đổi ba bình đan dược Trúc Cơ trung kỳ.
Linh vật để trao đổi có đủ loại, Linh thảo, Linh dược, vật liệu pháp khí, pháp khí Linh khí, thi thể yêu thú các loại, quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Đây là hội trao đổi lớn nhất từ trước tới nay mà Lưu Ngọc từng tham gia, đồng thời còn có liên tục các tu sĩ của năm tông môn không ngừng ra vào.
Nhiều tu sĩ như vậy, nhiều bảo vật Linh vật quý giá như vậy, các loại nhu cầu cũng là tầng tầng lớp lớp.
Muốn đổi đồ vật, phải khiến đối phương động tâm cũng không dễ dàng, nhưng hắn có "pháp bảo chiến thắng" của riêng mình.
"Hắc Ngọc Đoạn Tục đan", "Tử Chi đan".
Đây đúng là hai loại đan dược trung phẩm, thượng phẩm nhị giai ở bên trên Bách Thảo đan thư, công hiệu của bọn chúng theo thứ tự là khôi phục thương thế nhanh chóng và phục hồi pháp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận