Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 783. Cấp bậc luyện đan

Chương 783. Cấp bậc luyện đan
Nguyên Dương tông vốn là trận doanh tuyệt đối trung lập, đối với phàm nhân không có bao nhiêu "Bảo vệ", lại ở vào thời kỳ đặc thù như thế, cơ bản không có khả năng hỏi tội.
Huống chi mình là Thanh Phong lĩnh đội, chủ lực chấp hành nhiệm vụ rời khỏi tông môn, có năng lực quyết đoán lúc gặp chuyện.
Vì chấn nhiếp tu sĩ Yến quốc, giảm bớt tổn thất của đệ tử tông môn, dù cho thủ đoạn cực đoan một chút, nhưng không phải rất quá đáng?
Người lĩnh đội khác đối mặt tình huống như thế, nói không chừng càng cực đoan hơn.
Dù sao chiến tranh luôn luôn dựa theo máu và lửa, tin tưởng tông môn đã sớm có chuẩn bị, khả năng dễ dàng tha thứ là cực cao.
Xem như là xuất hiện tình huống vạn nhất, mình cũng còn có tiện nghi sư tôn ở phía trên nói chuyện, có trách phạt xuống tới tối đa cũng chính là cảnh cáo miệng.
Hoặc là không đau không ngứa, phạt tiền một chút Linh Thạch thôi.
Bởi vì là mệnh lệnh trọng yếu, không thể không có bằng chứng.
Cho nên Lưu Ngọc lấy ra trang giấy cùng bút mực, bắt đầu viết đạo diệt tộc chi lệnh này.
Đạo mệnh lệnh này mặc dù chính thức, nhưng lại lời ít mà ý nhiều, chỉ chốc lát sau, đã viết xong.
“Phù!”
Theo một nét bút cuối cùng hạ xuống, Lưu Ngọc đặt bút xuống cán rồi cầm lấy trang giấy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thổi khô mực bút phía trên.
Sau đó vận dụng “Ngự vật thuật” điều khiển trang giấy bay tới trước người Lãnh Nguyệt Tâm.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của lĩnh đội, chúng ta tất nhiên sẽ dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ, không phụ kỳ vọng của lĩnh đội!”
Ba người chính thức nhận được chỉ lệnh trịnh trọng hành lễ nói.
“Ừm, không tồi.”
“Lần nghị sự này vậy dừng tại đây, tất cả đều làm như Lưu mỗ nói, hy vọng chư vị đừng làm ra điều gì sai lầm.”
“Tốt, các đạo hữu có thể giải tán đi.”
Thần sắc Lưu Ngọc nghiêm túc nhìn quanh một vòng, nhẹ vuốt cằm nói.
Nói xong, hắn nâng chén trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm.
“Cáo từ.”
Mười hai người lần lượt rời khỏi động phủ, khống chế độn quang bay đi xa.
“Nếu như Bạch gia không chống cự, mấy chục vạn phàm nhân này có thể tránh khỏi được kiếp nạn này hay không?”
Rời khỏi động phủ, giờ Thìn ánh nắng chiếu vào trên mặt, Nhan Khai bỗng nhiên bước đi, chợt hiện lên ý nghĩ này.
“Ha ha.”
Hắn ta tự cười giễu cợt một tiếng, bởi vì ý tưởng ngây thơ của mình mà tự thấy buồn cười.
“Haiz.”
Nghĩ đến thái độ của Lưu sư huynh và phần lớn mọi người, Nhan Khai lại khẽ than thở một tiếng, sau đó khống chế độn quang đi xa.
Hắn ta đã ý thức được, chiến tranh Tu tiên giới này có lẽ còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng.
Mà hắn ta lại không thể thay đổi được thứ gì, nếu như không muốn bị đào thải thì cũng chỉ có thể thay đổi chính mình.
Sau khi mười hai người đi, đại sảnh vốn náo nhiệt lại thoáng yên lặng trở lại, khôi phục yên lặng như cũ.
Lưu Ngọc nhìn hoa sen trong ao, suy tư quá trình nghị sự lần này.
Trước sau cẩn thận hồi tưởng lại một lần, sau khi xác nhận không có sơ hở, hắn lại lấy bách thảo đan thư ra, bắt đầu lĩnh ngộ đan phương “Xích Nguyên đan”.
Linh thảo linh dược đang được thúc ở trong Linh điền màu đen, lấy tạo nghệ luyện đan hiện tại, lý giải đan phương cũng rất đơn giản.
Cho nên Lưu Ngọc dự định mấy ngày gần đây sẽ luyện chế ra Xích Nguyên đan, tăng tốc độ tu luyện lên.
...
Cách lúc công phá Phượng Hoàng sơn đã một ngày, tin tức truyền ra, ngoại giới trở nên xôn xao.
“Có sau tên tu sĩ Trúc Cơ, Bạch gia cường thịnh như vậy, cứ thế mà mất rồi?”
Có tu sĩ khó tin nổi, có chút không dám tin vào sự thật này.
Bọn họ vẫn luôn kiếm ăn ở mảnh địa vực này, Bạch gia Phượng Hoàng Sơn năm chữ này lỗ tai nghe đã thành kén, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, thậm chí có chút khủng hoảng.
Bọn họ sợ hãi ảnh hưởng mình phải chịu, hoặc là chết oan uổng.
Ngoài mấy tu sĩ lớn gan đi nghiệm chứng thật giả, phần lớn tu sĩ đều giảm bớt hoạt động, hoặc là trốn vào thế tục tránh đi phong ba.
Dự định trước tiên quan sát một thời gian, chờ phong ba lắng xuống.
Nếu như khu vực này không thích hợp để dừng lại tu hành nữa, bọn họ cũng chỉ bỏ qua hết thảy ở nơi này mà lựa chọn “Bối cảnh ly hương.”
Đây bất đắc dĩ của tán tu.
“Liên Hoa tiên tử phong hoa tuyệt đại cứ như vậy mà chết dưới tay của tu sĩ Yến quốc?”
Cũng có tu sĩ yêu mến Bạch Liên Hoa, thậm chí quỳ dưới váy nàng, vì hương tiêu ngọc vẫn mà cảm thấy tiếc nuối, trong lòng sinh ra phản cảm mãnh liệt với tu sĩ Sở quốc.
Nhưng thực lực bọn họ không đủ, không dám đánh thật lên Phượng Hoàng sơn, vì “Tiên tử” của bọn họ mà báo thù.
Chỉ có thể bôi đen hình tượng đội ngũ của Lưu Ngọc ở trên phố, phá hủy thanh danh của tu sĩ Sở quốc, thậm chí tăng thêm một vài chuyện “Tàn bạo” “Tà ác” không có thật, mức độ nhất định là khuếch đại, vặn vẹo sự thật.
Mưu đồ dùng hình thức này để phát tiết bất bình ở trong lòng.
“Tặc tử Sở quốc ghê tởm!”
Còn có tu sĩ nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận với đội ngũ Lưu Ngọc không thôi, bởi vì phá hủy lợi ích của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận