Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 412. Truy đuổi(2)

Chương 412. Truy đuổi(2)
Thời gian của nhiệm vụ lần này vô cùng cấp bách, trận pháp của mỏ quặng bị thiệt hại nặng, làm sao tu sĩ Nguyên Dương Tông có thể bỏ qua cơ hội này?
Thế tiến công một khắc cũng chưa từng dừng lại, không ít người sử dụng pháp khí, giải phóng nhiều pháp thuật, thậm chí còn dùng những thủ đoạn khác.
Con rối, Linh thú, luyện thi các loại, ra sức đánh không chút lưu tình, khiến cho sắc mặt của tu sĩ Hợp Hoan Môn bên trong trận pháp càng thêm tái nhợt, quân tâm tiến thêm một bước trên con đường tan rã.
“Hừ.”
Chu Trác Phong nặng nề thở ra một hơi, lồng ngực phập phồng bất định.
Xem ra cách thi triển tiêu hao pháp thuật rất lớn, trong thời gian ngắn hẳn là không thể thi triển lần nữa.
Tận mắt chứng kiến loại pháp thuật có sức mạnh lớn như “Thần Tiêu Cuồng Lôi” này, trong lòng Lưu Ngọc cũng có chút chấn động.
Nếu là đối mặt trực diện với Thần Tiêu Cuồng Lôi này, lựa chọn cứng rắn với Tam Anh Tứ Kiệt, hắn tự hỏi coi như lấy hết thủ đoạn ra thì cũng tuyệt đối không có phần thắng, cuối cùng không tránh khỏi bị hóa thành tro bụi.
“Đây chính là thực lực Trúc Cơ kỳ sao?”
Trước kia Lưu Ngọc chỉ biết, bản thân hắn chênh lệch với tu sĩ trong “Tam Anh Tứ Kiệt”, “Hợp Hoan Lục Tử” rất lớn, nhưng cụ thể cách bao xa thì hắn không rõ ràng lắm.
Lúc này đây cuối cùng hắn cũng thấy được, có khái niệm rõ ràng, rõ ràng sự chênh lệch của song phương.
Loại thực lực này, cho dù dựa vào sức mấy của mấy tấm Phù Bảo, Lưu Ngọc cũng chắc chắn không phải là đối thủ, xác suất chạy trốn không đến ba phần.
Dù sao Phù Bảo chỉ có thể phong ấn rồi cất vào Pháp Bảo một phần nhỏ sức mạnh, hơn nữa cũng không thể ngay lập tức phóng thích toàn bộ, mà mặt khác, đối phương là tu sĩ đứng đầu Trúc Cơ kỳ, thực lực vượt xa những tu sĩ cùng cảnh giới.
Dù sao chênh lệch cảnh giới giữa song phương quá lớn, một bên là Trúc Cơ sơ kỳ, một bên lại là Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.
Cho nên trước mắc Lưu Ngọc vẫn lấy tăng cao tu vi làm chủ, có thể khiêm tốn thì tận lực khiêm tốn, giảm thiểu tiếp xúc với loại tu sĩ này.
Sau khi kết thúc Thần Tiêu Cuồng Lôi, khí tức quanh người Chu Trác Phong nhanh chóng tiêu tán, linh áp cũng hạ xuống một đoạn, không còn mạnh mẽ như vừa rồi.
Gã lại lấy ra một tòa tháp nhỏ toàn thân màu tím từ trong túi trữ vật, nhìn uy thế bên ngoài thì lại là một món Linh khí cực phẩm, nhưng gã không tiếp tục ra tay, hình như là bởi vì vừa rồi tiêu hao quá lớn, nhất thời nửa khắc còn vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Lưu Ngọc nhìn đến đây mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thi triển pháp thuật có uy năng lớn như vậy, hạn chế vẫn còn rất nhiều, nếu như có thể tùy ý dùng, vậy quá thì mức yêu nghiệt.
Thứ nhất là thời gian thi triển pháp thuật quá dài, toàn bộ quá trình cần khoảng chừng hơn nửa khắc, nếu như không phải có đồng môn bảo hộ, căn bản là không có khả năng thi triển.
Thứ hai là tinh lực, pháp lực tiêu hao quá lớn, trong thời gian ngắn không thể thi triển lần thứ hai, hơn nữa sau khi phóng pháp thuật ra thì sẽ có một đoạn thời gian tương đối suy yếu.
Tu sĩ Nguyên Dương Tông điên cuồng tấn công không ngừng nghỉ một khắc nào, trận pháp của mỏ quặng bị trọng thiệt hại nghiêm trọng như bèo bay trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá hủy.
Cứ như vậy, vào hơi thở thứ mười hai sau khi Thần Tiêu Cuồng Lôi hạ xuống, thế cục trên sân có tiến triển một bước ngoặt.
Dưới sự vây công pháp khí của mọi người, màn ánh sáng màu đỏ thẫm đã bị thiệt hại nặng cuối cùng không kiên trì được nữa, mặt ngoài lõm xuống và vết nứt càng ngày càng lớn.
Mà lỗ thủng phía trên còn đang tiếp tục mở rộng, không lúc nào là không quấy nhiễu sự vận chuyển của trận pháp.
“Rầm.”
Trong một tiếng giòn vang, trận pháp cuối cùng đã xảy ra sụp đổ, nghiền nát thành từng mảnh vụn lớn nhỏ không đều, sau đó nhanh chóng tiêu tan thành Linh khí nồng đậm, dung nhập vào trong thiên địa.
Tấm bình phong lớn nhất của tu sĩ Hợp Hoan Môn, trận pháp bảo hộ mỏ quặng, đã bị phá vỡ!
“Giết không tha!”
Vài vị tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương hai mặt nhìn nhau, lập tức khống chế pháp khí vượt qua kết giới của mỏ quặng giết đến, theo sau là năm mươi đệ tử Luyện Khí kỳ.
Lúc này, động tĩnh trên ngọn đồi canh gác trên ngọn núi nhỏ đã lắng xuống, tu sĩ Hợp Hoan Môn được bố trí canh gác ở nơi đó hoặc đã diệt hoặc đã chạy trốn, trên bầu trời đêm đang có hơn mười đạo ánh sáng chạy đến hướng mỏ quặng.
Trận pháp bị phá, đệ tử Hợp Hoan Môn rốt cuộc cũng không quan tâm được nhiều như vậy, môn quy tông pháp gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân, hơn mười tên tu sĩ Luyện Khí kỳ khống chế ánh sáng, đều chạy về hướng hoàn toàn trái ngược với tu sĩ Nguyên Dương Tông.
Lúc này đương nhiên sẽ không có tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi ra chấp hành môn quy, bởi vì một khắc trước khi trận pháp bị phá, tu sĩ Trúc Cơ của Hợp Hoan Môn sớm đã khống chế pháp khí bay đi, lúc này tu sĩ tốc độ nhanh đã bay được hai ba dặm rồi, chỉ hận phụ mẫu không sinh cho họ thêm hai chân.
Ngay cả nữ tu chủ sự xinh đẹp của mỏ quặng đang bị thương, cũng nhanh chóng lấy pháp khí ra rồi giẫm lên trên, hóa thành ánh sáng chạy rất xa.
Còn về phần hàng ngàn vạn thợ mỏ trong mỏ quặng thì loạn thành một đoàn, vẻ mặt hoảng sợ đẩy đẩy chen chúc chạy lung tung.
Những thợ mỏ này cũng không hoàn toàn đều là phàm nhân, cũng có một phần tán tu Luyện Khí sơ kỳ, đến đây kiếm ăn vì Hợp Hoan Môn khai thác mỏ quặng, muốn kiếm một ít Linh Thạch dùng để tu luyện.
Luyện Khí sơ kỳ không thể khống chế pháp khí, tốc độ chạy bằng hai chân làm sao có thể nhanh hơn pháp khí? Đại đa số tu sĩ Nguyên Dương Tông đều tàn nhẫn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận