Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 970. Vân Long Thám Trảo(3)

Chương 970. Vân Long Thám Trảo(3)
Giờ khắc này, không ít tu sĩ đang cười khinh, cũng không có ý tứ muốn trả lời, thế công cũng không ngừng lại chút nào.
"Từ xưa đến nay, địa bàn và tài nguyên của Tu Tiên Giới đều không phải dựa vào thừa nhận là có được, mà dựa vào thực lực để có được."
"Thực lực cường đại dĩ nhiên có thể dùng các loại phương thức cướp đoạt càng nhiều tài sản riêng và địa bàn."
"Thực lực yếu, chỉ có thể thành thật nhả ra chút tài nguyên và địa bàn mới có thể mãi bo bo giữ mình."
"Chỉ có lúc thực lực không đủ mới cần cái gọi là "Thừa nhận"."
"Dưới thời gian không đủ thực lực, có vượt qua được địa bàn và tài nguyên của thực lực thì chưa bao giờ là chuyện không có nguy hiểm."
Lưu Ngọc cười lạnh.
Có điều, một Kim Đan chân nhân lại có thể tiếp tục khúm núm như vậy khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vậy có thể thấy được, Thanh Vi chân nhân này đúng là trung tâm không hai lòng với Bạch Vân Quan, cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, quên nguồn quên gốc.
Phạm vi hơn mười dặm quanh Vân Tiêu sơn không ngừng có đủ loại Linh quang nở rộ, thủ đoạn của hai bên cũng là tầng tầng lớp lớp.
Quả thực khiến Lưu Ngọc phải mở mang tầm mắt một phe, hiểu được thế nào là thực lực của "Thiên tài hào kiệt".
Tong đó có thể sánh vai cùng "Tam Anh Tứ Kiệt" cũng là người vượt qua pháp thuật cả hai bên.
Những tu sĩ này được hắn nhớ kỹ, trong lòng âm thầm cảnh giác, bời vì thực lực tăng lên nhiều nên cảm giác mơ hồ và sau đó là tan thành mây khói.
Bỗng nhiên vào lúc tấm Tuyệt Linh phù thứ ba sắp hết hiệu lực, một trận Linh áp cường thế từ trước tới nay chưa từng có bắt đầu hạ xuống.
Luồng Linh áp này rất mạnh, thậm chí khiến nội lực trong cơ thể Lưu Ngọc cũng hứng chịu ảnh hưởng, vận chuyển cũng chậm chạp hơn bình thường.
"Loại uy thế tới trình độ này cho dù là Trường Phong chân nhân cũng là mãi không tới, chênh lệch giống như sông dài và biển rộng."
"Tựa như đối mặt với biển cả mênh mông vô ngần!"
"Sâu không lường được, đáng sợ, thật đáng sợ!"
"Loại Linh áp và uy thế này chẳng lẽ là?"
Trong lòng hiện ra rất nhiều suy nghĩ, chẳng qua mọi việc lại chỉ diễn ra trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhìn về phía bầu trời xa xôi.
Chỉ thấy mười dặm xung quanh Vân Tiêu sơn nhanh chóng biến đổi phong vân, chỉ khoảng một nhịp thở ngắn ngủi đã bị mây đen dày bao phủ.
Sắc trời cũng trở nên lờ mờ, dường như màn đêm đang buông xuống.
Uy thế mênh mông như biển, đáng sợ vô ngần bao phủ phạm vi hơn mười dặm, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, tựa như sắp có mưa to gió lớn đang đến gần.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ bất chợt bị chịu ảnh hưởng trước, thậm chí ngay cả pháp thuật cũng không thể thi triển bình thường được, pháp khí cũng khó có thể khống chế.
Thực lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng vì vậy mà bị giảm bớt đi nhiều.
Ngay cả Kim Đan chân nhân cao cao tại thượng dường như cũng bị ảnh hưởng bởi uy áp này, không thể không giảm xuống tốc độ bay trên không trung.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua bầu trời, chỉ thấy mây đen còn nặng nề hơn cả màn mưa, một bàn tay lớn màu vàng óng chậm rãi nhô ra
Một ngàn đạo phóng xạ màu vàng lập tức thắp sáng bầu trời và đất đai!
Phản chiếu trong con ngươi của tất cả tu sĩ!
Bàn tay chỉ lộ ra vẻn vẹn vài đốt ngón tay, mà đã cao chừng một, hai trượng, những đường vân trên đó sinh động như thật dần lộ ra.
Tựa như ánh nắng xẹt qua bầu trời, quang hoa màu vàng tùy tiện xua tan đi màn đêm hắc ám.
Theo cảnh tượng bàn tay màu vàng óng nhô ra, mây đen bao phủ trong phạm vi hơn mười dặm nhanh chóng tản đi, bầu trời trở nên trong lành lại lần nữa.
Bàn tay to lớn hiện ra ánh màu vàng sáng, cao lớn khoảng chừng hai mươi mấy trượng, các chi tiết sinh động như thật, tựa như bàn tay của con người được phóng đại lên.
Giống như Vân Long Thám Trảo trong truyền thuyết cổ xưa, mang theo uy thế đáng sợ từ trên cao ngàn trượng nhanh chóng phủ xuống, hình thành ngọc trụ khổng lồ rơi vào trên màn ánh sáng màu xanh.
"Cái này..."
Tu sĩ tam tông trong trận không ngừng cất tiếng kinh hô.
"Sư huynh có từng nghe qua, có một loại pháp thuật gọi là từ trên trời giáng xuống không?"
Lãnh Nguyệt Tâm ở bên cạnh nói nhỏ.
Nàng ta ngóng nhìn về phía cự chưởng hoàng kim giáng từ trên trời xuống, trong mắt đều là vẻ mê ly, chính là hướng tới nguồn thực lực mạnh mẽ kia!
"Lãnh sư muội ý là chỉ "Đại Quang Minh chưởng" của Tề quốc sao?"
Lưu Ngọc thoáng suy tư, rồi trả lời.
Từ trong mắt nữ tu này, hắn nhìn thấy một chút dã tâm mãnh liệt, chỉ là hơi lơ đễnh, chỉ cần thực lực nàng ta không cao hơn mình thì sẽ không thể nào xảy ra tình huống đảo khách thành chủ.
Vả lại đã có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, hắn có đủ lòng tin với điều này.
"Đại Quang Minh chưởng là chân truyền chủ yếu của tự, toàn bộ Thiên Nam chỉ có một tông này lưu truyền, gần như không thể nào tiết lộ ra bên ngoài."
"Hơn nữa khi ra tay còn có uy thế lớn như vậy, nhất định không phải Nguyên Anh lão tổ bình thường nào cũng có thể."
"Nếu không thì chính là "Đại sư Hành Si" tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của chùa thuận tay ra tay thì sao?"
Lưu Ngọc lập tức thay đổi suy nghĩ, nói ra suy nghĩ trong lòng.
Sở dĩ có suy đoán này, chỉ là vì chùa chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất, đó chính là "Đại sư Hành Si."
"Loại uy thế như này, rất có thể chính là "Đại sư Hành Si"!"
Lãnh Nguyệt Tâm gật nhẹ đầu, tán thành suy đoán này, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này dù sao nàng ta cũng âm thầm lo lắng, sợ bị tiện tay nghiền chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận