Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1090. Lợi ích vĩnh hằng



Chương 1090. Lợi ích vĩnh hằng




"Nếu Thiên Bảo đạo hữu đã tín nhiệm như thế, vậy Hồng mỗ cũng không khách khí."
Chần chừ một lát, Lưu Ngọc tiếp nhận Ngọc Giản đại biểu đan phương kia, chống lên trán một chút rồi dùng thần thức dò xét.
Ngay lập tức, một lượng lớn tin tức tràn vào đầu.
Tử Hầu hoa, Thiên Linh quả, Huyễn Tâm thảo.
Tên của từng Linh dược Linh thảo cùng tỉ lệ phối phương tràn vào đầu, với tạo nghệ luyện đan của hắn chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút là có thể phán đoán ra phần đan phương này là thật hay giả.
"Tám phần là thật."
Lưu Ngọc vừa chuyển động ý nghĩ, lập tức đưa ra phán đoán, ngay sau đó trong lòng hiện lên chút suy nghĩ phức tạp.
Nếu xét về hành động không xét tấm lòng, thì đây đúng là một đồng đạo đáng để kết giao, cách đối nhân xử thế đều tràn đầy thành ý.
Nhưng sự phức tạp trong lòng hắn lại chỉ xảy ra trong nháy mắt, một thoáng sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Nơi này là Tu Tiên Giới, tín nhiệm chỉ là nhất thời, lợi ích mới là vĩnh hằng!
"Đợi sau khi rời khỏi bí cảnh, Hồng mỗ sẽ nghiên cứu thật kỹ đan phương, tất cả không phụ sự nhờ vả của Thiên Bảo đạo hữu!"
Đủ loại suy nghĩ hiện lên, chẳng qua chỉ diễn ra trong giây lát, lúc này Lưu Ngọc chắp tay cười nói.
"Tạo nghệ luyện đan của Hồng đạo hữu tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Thiên Bảo dĩ nhiên là yên tâm."
Đường Thiên Bảo vừa nói đến đây, mọi người cũng thoải mái cười một tiếng, bầu không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Phần nhạc đệm này qua đi, bảy người tiếp tục lên đường, dọc theo con đường nhỏ trong núi đi thẳng lên.
Quang cảnh những nơi đi qua dường như đang hướng tới một con đường tương lai tươi sáng!


"Đinh đinh", "Ầm ầm."
Sau chuyện đan phương, bảy người đi khoảng hai mươi mấy dặm nữa thì bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh đấu pháp với thanh thế vô cùng lớn, khiến bảy người phải dừng chân.
"Phương hướng này..."
Cảm giác được động tĩnh, sắc mặt của Đường Thiên Bảo vô cùng khó coi.
Cho dù ở tầng thứ nhất lúc gặp được tu sĩ Thiên Ma Môn thì hắn ta cũng không có phản ứng lớn như vậy.
Bởi vì bí cảnh tầng thứ hai vô cùng quan trọng, là mấu chốt của việc truyền thừa Thánh Hỏa Giáo.
Mặc dù hiện tại Thánh Hỏa Giáo đã xuống dốc, nhưng chỉ cần tầng thứ hai không xảy ra vấn đề gì, dựa vào tài nguyên ở tầng thứ hai của bí cảnh vẫn có thể phát triển trong âm thầm.
Cùng tác động lẫn nhau.
Nếu tầng thứ hai xảy ra vấn đề, chẳng khác gì nói căn cơ truyền thừa của Thánh Hỏa Giáo sẽ xảy ra vấn đề!
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt của năm người Dương thúc cũng vô cùng khó coi.
Đội ngũ có tổng cộng bảy người chưa từng tách ra, đã không phải người của mình vậy chứng tỏ có người xâm nhập vào!
Thông đạo tầng thứ nhất thông lên tầng thứ hai có tổ tiên Thánh Hỏa Giáo bố trí đủ thứ, chỉ dựa vào pháp thuật của một người Thiên Ma Môn đang ẩn nấp thì tuyệt đối không thể lặng yên không một tiếng động tiến được vào đây.
Điều này có nghĩa là có người mới xâm nhập!
Lần này, ngoại trừ tu sĩ Thiên Ma Môn còn có tu sĩ khác xâm nhập!
"Không xong!"
"Là phương hướng Thánh Hỏa phong!"
"Nhanh, ngăn cản những kẻ xông vào này, Linh dược viên thượng phẩm tam giai của Thánh Giáo chính là được xây dựng trên đỉnh Thánh Hỏa!"
Liên quan trọng đại, Đường Thiên Bảo cũng không thể nào hờ hững, nên nhanh chóng nói rõ lợi hại.
Tiếp theo thì thi triển Ngự Phong thuật tăng nhanh tốc độ tiến đến Thánh Hỏa phong ở trung tâm bí cảnh.
Sáu người Lưu Ngọc, Dương thúc, Chu Tử Văn đồng loạt thi triển pháp thuật theo sát phía sau.
Một đoàn người tăng nhanh tốc độ, vô cùng lo lắng mà lao nhanh về phía bí cảnh.
Xa xa, một tòa sơn phong thuộc dạng đất thiêng nảy sinh hiền tài cao chừng hai trăm trượng xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời càng ngày càng rõ hơn.
Độ cao hai trăm trượng không tính là gì khi so với bên ngoài, nhưng với tình huống chỉ hơn mười trượng ở tầng hai bí cảnh thì đã được xưng là "Số một".
Trên đó, cây rừng sinh trưởng mạnh mẽ không theo quy luật nào cả, các đóa hoa với nhiều chủng loại khác nhau đang đua nhau khoe sắc.
Sau khi chạy hết tốc lực, bảy người bọn họ đã tiếp cận Thánh Hỏa phong trong phạm vi mười dặm, hơn nữa bọn họ cũng thấy rõ ràng tình huống cụ thể ở đây.
Bốn tên tu sĩ áo trắng với hai nam hai nữ, vây công một khôi lỗi hắc hổ.
Không, đúng hơn là một người làm chủ công, ba người khác là nhân vật phụ trợ, phóng thích ra đủ loại pháp thuật quấy nhiễu khôi lỗi hắc hổ.
"Khôi lỗi Kim Đan!"
"Đúng hơn là khôi lỗi trung phẩm tam giai ở Kim Đan trung kỳ!"
Thấy rõ cảnh tượng ở Thánh Hỏa phong, con ngươi Lưu Ngọc co rút lại, nhịn không được mà giật mình trong lòng.
Có thể đánh khôi lỗi Kim Đan rơi vào thế hạ phong, tu sĩ với loại thực lực như thế này sẽ có cảnh giới tu vi ra sao?
Nghĩ tới điểm này, hắn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Cố nén xúc động muốn quay đầu bước đi, hắn thả Linh Giác ra rồi tinh tế cảm ứng.
Bí cảnh áp chế thần thức của tất cả tu sĩ, nhưng Linh Giác lại không chịu ảnh hưởng, cho nên trong khoảng cách mười dặm vẫn miễn cưỡng nằm trong phạm vi Linh Giác của Lưu Ngọc có thể cảm ứng được.
"Ồ?"
"Trúc Cơ đỉnh phong."
Lưu Ngọc còn tưởng rằng mình cảm ứng sai, lặp đi lặp lại việc quan sát rồi mới xác định, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Tiếp theo đó, một nghi vấn khác lại bật lên.
Chỉ dựa vào bốn tu sĩ Trúc Cơ, cho dù tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ làm gì có thể chống đỡ được khôi lỗi Kim Đan, đúng hơn là khôi lỗi Kim Đan trung kỳ? Hết chương 1090.



Bạn cần đăng nhập để bình luận