Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1157. Cực điểm thăng hoa



Chương 1157. Cực điểm thăng hoa




Linh tính là một sao chổi hắc hám vạch phá màn đêm đen nhánh.
Một khi có Linh tính, Pháp Bảo sẽ không còn là vật chết nữa, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nó đã có đặc tính "Còn sống".
Linh bảo!
Trong lòng Lưu Ngọc chấn động, con ngươi hơi co rụt lại.
Khi Linh Giác cảm ứng được, loại cảm giác uy hiếp mãnh liệt kia chính là truyền đến từ trên thân của Thánh Hỏa kiếm.
Hơn nữa thanh kiếm này cũng đã hoàn toàn khác biệt so với khi nó vừa xuất hiện, lúc này đã có sự thay đổi không nhỏ.
Vốn dĩ chuôi kiếm có màu vàng sáng và thân kiếm có màu bạc, nay nó đã ảm đạm đi rất nhiều, như thể màu sắc tươi sáng ban đầu đã phai nhạt đi sau khi được cất giữ quá lâu.
Màu vàng sáng và màu bạc đều nhạt đi rất nhiều, nhưng lại nhuốm lên một tầng màu xám tinh xảo.
Hiện tại Thánh Hỏa kiếm trông không có gì đặc biệt, hoàn toàn không thể nhìn ra vẻ thần kỳ lúc đầu, chỉ giống một thanh trường kiếm bình thường mà thôi.
Cũng không thể cảm nhận được uy năng kinh khủng vốn có trong đó.
Nhưng Lưu Ngọc tin tưởng Linh Giác của mình, tuyệt đối không sai được, cảm giác uy hiếp mãnh liệt kia chính là đến từ Thánh Hỏa kiếm!
Thần vật tự hối!
Trong tình cảnh này, trong lòng Lưu Ngọc tự nhiên hiện lên từ này.
Nếu Thánh Hỏa kiếm thật sự sinh ra Linh tính, trở thành Linh bảo rồi, hoặc là đang trong quá trình tấn thăng lên Linh bảo, như vậy quả thật hắn không thể phát giác được.
Đừng nói là bản thân hắn, đối mặt với thần vật tự hối, cho dù là Nguyên Anh chân quân hay là Hóa Thần thần quân cũng chưa chắc có thể nhận ra.
Nếu không phải nghĩ đến việc giết chết Đường Thiên Bảo, từ thanh kiếm truyền ra sự uy hiếp như có như không thì Lưu Ngọc đúng là không nhận ra được.
Điều này nếu diễn ra trong khoảng thời gian dài đấu pháp, Thánh Hỏa kiếm vẫn luôn giữ vững trạng thái "Bình thường" này thì vẫn có thể nhìn lén ra một ít.
"Chờ một chút."
"Vì sao khi nảy sinh suy nghĩ giết Đường Thiên Bảo thì trên thân kiếm lại sinh ra cảm giác uy hiếp khủng bố như vậy?"
Lưu Ngọc bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ này.
Một lúc sau, trong lòng hắn tự nhiên hiện ra một từ... Linh bảo nhận chủ.
Linh bảo nổi danh là Luyện Hư đại năng, đại biểu cho đỉnh phong của cảnh giới này, vốn dĩ ít nhất phải là cảnh giới Hóa Thần mới có thể luyện hóa mới có thể phát huy ra một phần nhỏ uy năng.
Chỉ có Luyện Hư đại năng mới có thể phát huy hoàn toàn uy năng của Linh bảo.
Mà tu sĩ dưới Hóa Thần, vốn không có khả năng luyện hóa ra Linh bảo, chủ động sử dụng cũng không thể nào làm được.
Chỉ bởi vì Linh bảo có tính đặc thù riêng, là do "Linh tính" có trí tuệ không đầy đủ hoặc là "Khí linh" chưa hoàn chỉnh, nên không nhất định phải luyện hóa mới có thể sử dụng.
Nếu như được Linh bảo tán thành, được "Khí linh" trong đó nhận chủ, có lẽ vẫn còn ngoại lệ.
Nhưng đại đạo cân bằng, cho dù tu sĩ cấp thấp tìm được Linh bảo, hoàn thành việc nhận chủ của Linh bảo thì khi muốn sử dụng cũng phải nỗ lực trả giá thật kinh khủng.
Mà sự trả giá kinh khủng này vốn không phải thứ mà tu sĩ cấp thấp có thể chống đỡ được, thường là trả giá bằng cả tính mạng.
Ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không thể chịu đựng được cái giá của việc dùng Linh bảo.
"Linh bảo nhận chủ."
Xác nhận được điểm này, ánh mắt Lưu Ngọc hơi phức tạp.
Linh bảo vừa mới sinh ra Linh tính đã có thể nhận chủ, đây là cơ duyên lớn cỡ nào chứ?
Trong lòng của hắn đang không ngừng hâm mộ Đường Thiên Bảo.
Cẩn thận ngẫm lại, nhưng cảm thấy có chút cảm tác đồng kỳ lạ?
Bắt đầu từ Thiên Hỏa chân quân, Thánh Hỏa Giáo đã vì luyện chế Thánh Hỏa kiếm mà phải trả những cái giá thật lớn tới mức khó mà tưởng tượng.
Sơn môn bị phá, giáo phái không ngừng suy yếu.
Hiện tại ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không có, chỉ còn lại một đống tu sĩ Trúc Cơ, hoàn toàn không có thành tựu gì nữa.
Có thể nói cũng là bởi vì thanh kiếm này, bởi vì Thánh Hỏa kiếm mà suy yếu, vô số giáo chúng cũng tử vong.
Cái giá phải trả nặng nề tới mức khó mà tưởng tượng được, trước sau kéo dài tận ba, bốn ngàn năm, tâm huyết của mấy chục đời tu sĩ cuối cùng vẫn thất bại.
Và chính khi những giáo chúng nòng cốt của Thánh Hỏa Giáo gần như không còn, vào thời khắc sinh tử quan trọng mới yên lặng sinh ra một sợi Linh tính.
Giữa hai bên chính là có mối liên hệ tự nhiên dù chém cũng không đứt!
Nếu trong cõi u minh, vận mệnh vẫn còn tồn tại, như vậy trước khi một sợi Linh tính sinh ra, Thánh Hỏa kiếm đã kết thành "Nhân quả" khó mà cắt đứng với Thánh Hỏa Giáo.
Mà Đường Thiên Bảo lại là Thánh Tử đương nhiệm, trong mối liên hệ nhân quả này, việc Linh bảo nhận chủ dường như có vài phần danh chính ngôn thuận nhỉ?
Dù sao, bản thân sự tồn tại của Thánh Hỏa kiếm, đã gánh chịu vô số quá khứ của Thánh Hỏa Giáo!
"Duyên phận đúng là kỳ diệu."
Nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả mọi chuyện, Lưu Ngọc hơi cảm khái.
Linh quang của Dung Hỏa đao, Xích Viêm tháp lần lượt bị thu liễm, hắn không thể không bỏ qua việc chém giết Đường Thiên Bảo, cưỡng ép lại suy nghĩ chiếm đoạt Thánh Hỏa kiếm.
Mặc dù nói dù Linh bảo đã nhận chủ, tu sĩ cấp thấp cũng gần như không thể nào điều khiển Linh bảo, nhưng Lưu Ngọc vẫn không muốn mạo hiểm.
Dù sao nếu lỡ không may, với uy năng hủy thiên diệt địa của Linh bảo, chỉ sợ mình sẽ thập tử nhất sinh.
Trong lúc nhất thời, con đường nhỏ tại trung tâm bình đài trong bí cảnh rơi vào trong yên tĩnh.

Nhận thấy uy thế của hai món Linh khí cực phẩm đã được thu liễm, Lưu Ngọc dường như không có ý ra tay nữa, Đường Thiên Bảo âm thầm thở dài một hơi.
"Vì sao đối phương đột nhiên bỏ đi ý định ra tay nhỉ?"
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, sau đó hắn ta nhìn thấy đối phương nhìn chằm chằm vào thánh kiếm trong tay mình.
Đường Thiên Bảo cảm thấy hơi kỳ quái, cũng cầm Thánh Hỏa kiêm lên dò xét thử, tùy tiện một cái đã nhận ra sự thay đổi của thanh kiếm này.
"Màu của thánh kiếm hình như có chút thay đổi?"
Hắn ta mở to hai mắt, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ ban đầu của Thánh Hỏa kiếm, xác định mình không nhìn lầm. Hết chương 1157.



Bạn cần đăng nhập để bình luận