Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 691. Ung dung đắc thắng(4)

Chương 691. Ung dung đắc thắng(4)
Uy thế của Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy không giảm, chỉ là linh quang bên ngoài hơi mờ đi một chút.
Mà ở bên kia, sức mạnh của thanh phi kiếm màu vàng và roi tím ngắn của Lương Đông rõ ràng là giảm đi ít nhiều, linh quang cũng mờ đi hơn nửa.
So với Linh khí thượng phẩm, pháp khí thượng phẩm có sự chênh lệch rất lớn về chất lượng.
Mặc dù Lương Đông có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ hỗ trợ, tạm thời có thể cùng pháp khí cực phẩm chống lại, nhưng sau một khoảng thời gian, thế yếu ngày càng rõ ràng.
Phải biết rằng tần suất đối đầu của pháp khí trong giao chiến rất cao, thậm chí bảy tám lần trong một lượt cũng có thể coi là bình thường.
Đổi lại là pháp khí cực phẩm thông thường, đã sớm xuất hiện hư hao, phi kiếm màu vàng cùng roi ngắn màu tím có thể duy trì lâu như vậy, đã xem như là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Nhưng dù vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, thiệt hại đã quá rõ ràng trước mắt.
“Gần đủ rồi.”
Tình cảnh này phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt đen láy của Lưu Ngọc, áo bào không gió mà bay, mái tóc màu đen tùy ý tung bay.
Hắn không do dự nữa, tâm niệm kích hoạt pháp lực trong kinh mạch đan điền, thu lại pháp quyết Linh khí rồi một lần nữa tấn công, bùng nổ uy năng càng mạnh mẽ hơn.
Ly Huyền kiếm biến thành một thanh kiếm dài ba thước, toàn thân đỏ rực như lửa, ngọn lửa quấn lấy nhau dường như muốn phô ra sức mạnh che trời rợp đất, chém thẳng vào Lương Đông từ trên xuống.
Lúc này, U Minh Đoạn Hồn chùy đã hóa thành một tia ánh sáng đen, xuyên qua cây roi ngắn màu tím, hoàn toàn phá hủy nó bằng uy lực mạnh mẽ, rơi xuống đài đấu pháp, linh quang hoàn toàn biến mất.
“Không ngăn được.”
Trên gương mặt Lương Đông lúc này đã lấm tấm một tầng mồ hôi, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Trong lần đối đầu trước, phi kiếm màu vàng đã gần kề cận cực hạn, nhưng lại một lần nữa phải đối mặt với cấp độ công kích này, e là sẽ nối gót roi ngắn màu tím.
“Tại hạ nhận thua, Thanh Dương sư đệ xin dừng tay!”
Trong lòng Lương Đông chán nản thở dài, thần thức truyền đến âm thanh.
Nhận thua như thế này hắn ta tuyệt đối không cam lòng, càng huống hồ là bại dưới tay một sư đệ cảnh giới thấp hơn mình.
Nhưng có được pháp khí không dễ dàng, tổn thất một cái đã khiến hắn ta vô cùng đau lòng, nếu như cả hai đều hư hỏng, chỉ sợ thực lực sẽ giảm đi hai ba phần mười.
Nếu như cả hai kiện pháp khí đều bị hư hại, từ đó dẫn đến thực lực của bản thân bị giảm mạnh, vậy thì việc tranh giành vị trí lĩnh đội này còn ý nghĩa gì nữa?
Có thể áp đảo các đồng đội đồng môn không? Có thể thu phục được các thế lực lớn nhỏ ven đường sao?
Không thể!
Trong lòng Lương Đông đã có đáp án.
Ngay cả khi gấp gáp có Linh Thạch thì việc mua hai kiện pháp khí thuận tay cũng không phải là điều dễ dàng.
Chẳng lẽ phải mở lời với sư tôn? Nhưng sư tôn không chỉ có một người đệ tử là hắn ta!
Lợi ích giữa được và mất đã được quyết định trong lòng hắn ta, tài nghệ không bằng người khác cũng không sao.
Thua một trận đấu pháp, không có nghĩa là sẽ thua thiệt trên toàn bộ con đường tu tiên, một con bạc được ăn cả ngã về không bình thường mới như vậy!
Tuy trong miệng nói lời nhận thua, trong lòng có hơi mê mang, nhưng khí độ của Lương Đông vẫn trầm ổn kiên nghị như trước.
“Đa tạ, Lương sư huynh.”
Thần thức khẽ động dừng lại thế tiến công của Linh khí, sắc mặt Lưu Ngọc không đổi từ xa chắp tay, từ tốn nói.
“Là thực lực Lương mỗ không đủ, không phải là đối thủ của Lưu sư đệ.”
“Nếu tu vi thần thông năm nào của sư đệ tiến thêm một bước, mong rằng đệ không tiếc chỉ giáo cho ta.”
Lương Đông thoải mái nói.
Hắn ta cảm thấy bản thân bại trận là do Linh khí, cho nên trong lòng hắn ta vẫn có vài phần không phục, muốn tìm cơ hội phục thù.
“Nếu Lương sư huynh có hứng thú này, đương nhiên Thanh Dương sẽ chờ đợi huynh đại giá bất cứ lúc nào.”
Lưu Ngọc đại khái hiểu được suy nghĩ của hắn ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhưng con ngươi vẫn lạnh lùng như cũ, nói.
Người này không biết là, nếu như trận đấu pháp này không phải là đấu trên pháp đài thì bây giờ hắn ta đã là một cỗ thi thể rồi.
Không, hoặc là thành nhiên liệu cho Thanh Dương Ma Hỏa của hắn.
Một trận đấu pháp liên quan đến con đường của nhau, trên thực tế đã kết thành một ân oán không nhỏ.
Nếu có cơ hội thích hợp, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không nhân từ mà nương tay, hắn cũng không phải là người nhân từ thích nương tay, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ tuân theo khuôn phép quy củ.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ đã chiến thắng bản thân này, cùng với ánh mắt của đông đảo đồng môn ở quảng trường, Lương Đông cảm thấy vô cùng áp lực, sau khi khẽ gật đầu, hắn ta nhảy xuống từ đấu pháp đài, biến mất trong đám người.
“Đấu pháp đài số mười hai, người thắng, Thanh Dương sư đệ dưới trướng Trường Không trưởng lão!”
Tu sĩ chủ trì đấu pháp lớn tiếng tuyên bố.
Sử dụng Truyền âm pháp để khuếch tán đến toàn bộ quảng trường.
Cảnh Vĩnh Thanh đang trong trận đấu pháp kịch liệt, sau khi nghe được tin tức này thì tâm trạng hắn ta rối loạn một phen, còn đối thủ của hắn ta thì nắm lấy cơ hội này tấn công mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận