Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 698. Yêu cầu của nhiệm vụ(4)

Chương 698. Yêu cầu của nhiệm vụ(4)
Sau khi đợi mười hai người đến đông đủ, ba vị trưởng lão mới có động tác, một mặt bản đồ do Linh lực biến ảo mà thành xuất hiện bên trong đại điện.
Đây là chuyện có liên quan đến chiến lược của tông môn cùng với lợi ích của chính mình cho nên Lưu Ngọc cũng tập trung tĩnh khí cẩn thận lắng nghe.
Không ngoài dự đoán, các trưởng lão lần này quả thật là bàn giao nhiệm vụ của tiểu đội Thanh Phong, phương hướng xoay quanh tông môn chủ lực tấn công tiên thành, phân bố nhiệm vụ cho từng người.
“Thôn làng bao quanh thành thị.”
Nhìn theo quầng sáng trên bản đồ, một loạt tên gọi của tiên thành và các thế lực xung quanh, Lưu Ngọc bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ kỳ quái, nhớ đến một vài cảnh ở kiếp trước.
Nhưng điểm khác biệt giữa cả hai chính là thực lực của Tiên Duyên Thành cũng không phải là thế lực bình thường có thể sánh được, cho dù số lượng có nhiều hơn đi nữa cũng không bổ sung được phần chênh lệch chất lượng kia.
Chí ít cần phải có thế lực cấp bậc Kim Đan, mới có thể miễn cưỡng sánh được với Tiên Duyên Thành.
Mà trong Tiên Duyên Thành sẽ không có một vị tu sĩ Kim Đan tọa trấn, sau lưng vẫn phải dựa vào đại tông môn, tuyệt đối không phải là thứ mà thế lực Kim Đan bình thường có thể lay động được.
Ngoại trừ bàn giao nhiệm vụ ra, các trưởng lão còn cung cấp một phần tư liệu chi tiết về các thế lực lớn nhỏ của U châu, còn chi tiết hơn cả khi Lưu Ngọc lén lút thu thập nhiều.
Cuối cùng là yêu cầu và thưởng phạt của nhiệm vụ, yêu cầu cố gắng hết sức để giảm thiểu thương vong của tu sĩ tông môn ít nhất có thể.
Nếu như đệ tử tông môn thương vọng nặng nề, cho dù có hoàn thành được nhiệm vụ, cũng có thể sẽ phải chịu trừng phạt.
Các trưởng lão trao lại quyền hạn tự chủ nhất định cho lĩnh đội, có thể xem xét tình hình để “hợp nhất” với tu sĩ U châu, hứa hẹn lợi ích nhất định, lúc tất yếu còn có thể áp dụng một vài thủ đoạn cực đoan.
Sau đó là tu sĩ phụ thuộc thế lực Thanh châu, cũng phải cố gắng hết sức để giảm thiểu tiêu hao, suy cho cùng trong thời kỳ này, không nên lãng phí một phần lực lượng nào.
“Vâng, đệ tử tuân mệnh!”
“Nhất định toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời bảo đảm sự an nguy của đồng môn.”
Đối mặt với giọng nói trịnh trọng khác thường của trưởng lão, mười hai lĩnh đội cũng lớn tiếng đáp lời.
“Những gì ta muốn nói hầu như cũng đã nói hết rồi, những lời muốn nói cũng chỉ có vậy thôi, hy vọng chư vị sư điệt nhớ rõ nhiệm vụ của tông môn, không được sao lãng khinh suất.”
“Chớ để làm lỡ đến kế hoạch của tông môn, phải biết rằng môn quy vô tình.”
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
Sau cùng, Trường Phong chân nhân nói những lời như vậy, giọng điệu nghiêm khắc trước nay chưa từng có.
“Những lời của chư vị sư trưởng ngày hôm nay, đệ tử chắc chắn khắc cốt ghi tâm, luôn luôn cảnh giác.”
“Đệ tử cáo lui!”
Lưu Ngọc khom người hành lễ, cung kính trịnh trọng đáp lại, sau đó lùi từng bước đi ra khỏi đại điện.
“Chư vị đồng môn, mười hai chi của tiểu đội Thanh Phong rời khỏi tông môn chủ lực chấp hành nhiệm vụ, nói không chừng sẽ còn gặp phải những cửa ải khó khăn khó mà đánh hạ được.”
“Trong tình huống mà chi viện ở tông môn khó có thể đến nơi được, vẫn cần phải phối hợp lẫn nhau mới phải.”
Rời khỏi đại điện, mười hai người lĩnh đội cũng đều hiểu ngầm mà bước chậm lại, một người trong số họ lập tức nói như thế.
Lưu Ngọc theo tiếng nói nhìn lại, trong đầu nhanh chóng hiện ra tư liệu của người này.
Mã Anh Kiệt, một trong số những người xuất chúng nhất của Kim Đan Gia Tộc Mã gia thời đại này, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa còn giao du rộng lớn, thanh danh không nhỏ.
Xem ra Mã gia đã dốc hết sức bồi dưỡng người này, trong đội ngũ của hắn ta lần này đều là tu sĩ trong dòng tộc, dễ dàng có thể thống nhất hiệu lệnh, không cần phải chơi trò cân bằng.
Mã gia có hai vị tu sĩ Kim Đan, thế lực còn vượt qua Nghiêm gia gấp mấy lần, ở trong tông cũng có sức ảnh hưởng nhất định.
“Đúng là như vậy, về sau chúng ta đơn độc ở bên ngoài, lẽ ra nên hỗ trợ lẫn nhau.”
Lúc này có tu sĩ lên tiếng trả lời lại, lời lẽ nói ra hết sức hay ho.
Còn về đến lúc đó tình hình là gì, vậy thì chỉ có đến lúc đó mới rõ ràng được.
“Một bên gặp khó khăn, tám hướng đến chi viện, chi bằng bây giờ chúng ta trao đổi Truyền âm phù, sau này nếu có chuyện quan trọng cần báo tin cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”
Một vị lĩnh đội lên tiếng đề nghị.
Đề nghị này được nhất trí đồng ý, mười hai người trao đổi Truyền âm phù với nhau, sau đó giữa những lĩnh đội có quan hệ không tệ bắt đầu trò chuyện với nhau.
“Không tệ, Thanh Dương sư đệ, chúc mừng trở thành lĩnh đội.”
“Ta và tam sư huynh của đệ đều không nghĩ đến, đệ đúng là thâm tàng bất lộ.”
Lý Bất Ngữ nói như thế, thái độ cũng sinh ra chút biến hóa, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo hệt như trước đây.
“Nào có, nào có, tại hạ chẳng qua chỉ là dựa vào Linh khí xuất sắc mà thôi, so với sư tỷ vẫn còn kém xa lắm.”
Lưu Ngọc liên tục lắc đầu, thái độ hết sức khiêm tốn.
Với thực lực mà hắn bày ra trước mắt, trong mười hai người lĩnh đội chỉ có thể xếp hạng tầm trung hoặc thấp hơn trở xuống, nhìn bề ngoài hắn vẫn thực sự không có tư cách để kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận