Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1211. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (4)



Chương 1211. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (4)




Cảm nhận được phạm trù Linh áp đã đạt tới Kim Đan, còn có dị tượng phía trên động phủ chậm rãi biến mất, cuối cùng nàng ta đã có thể thở dài nhẹ nhõm.
“Ừm…”
Kỷ Như Yên gật đầu thật mạnh, sờ sờ ngực, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Còn lại chỉ có Kim Đan lôi kiếp.”
“Chẳng qua sư huynh có pháp bảo độ kiếp của tông môn ban cho, chắc là sẽ dễ dàng đối phó hơn so với tâm ma kiếp.”
Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên trò chuyện từng câu từng chữ, nhưng hai cánh tay trắng trẻo như củ sen vẫn nắm chặt nhau, nhìn chằm chằm vào đám mây đen đang không ngừng kéo tới phía trên động phủ.
Tất nhiên, hai nàng ta vẫn khá lo lắng.
Cho dù có pháp bảo độ kiếp, số tu sĩ thất bại dưới lôi kiếp ở Tu Tiên Giới cũng không hề ít.
Dị tượng biến mất, mây đen hội tụ.
Lúc này, đông đảo tu sĩ Nguyên Dương Tông đang vây xem, có ai không biết “Thanh Dương sư huynh” đã ngưng kết được Kim Đan?
Hơn nữa dù vượt qua tâm ma kiếp, chỉ sợ còn Kim Đan lôi kiếp.
Qua hôm nay, trong tông môn, rất có thể sẽ lại có thêm một vị Kim Đan trưởng lão! Trong nhất thời, tất cả tu sĩ đang vây xem đều ồ lên.
Lúc này, không ai muốn rời đi, ai cũng muốn tận mắt chứng kiến cảnh độ kiếp, chứng kiến sự ra đời của một vị Kim Đan chân nhân!
Phía bên kia, sư tôn hời và Nghiêm trưởng nhìn vân kiếp, hai lão khẽ gật đầu.
“Vượt qua tâm ma kiếp, Kim Đan lôi kiếp thì đơn giản hơn rồi.”
“Chúc mừng Trường Không sư đệ, lại có một đệ tử Kim Đan chân nhân!”
Nghiêm trưởng lão chắp tay nói, trong giọng nói mang theo chút chua xót.
Nếu lúc trước lão không nhìn nhầm, chẳng phải lão sẽ có thêm một đệ tử cảnh giới Kim Đan sao?
Mới nghĩ đến đây, lão càng nghĩ càng thấy khó chịu, hứng thú trong lòng cũng tiêu bớt.
“Ha ha ha!”
Lý Trường Không thoải mái cười to.
Môn hạ lão liên tục xuất hiện hai vị Kim Đan, điều này có nghĩa trong mấy trăm năm tới, chưa nói tới việc có thăng cấp cao nữa hay không, việc tồn tại lâu dài là điều chắc chắn rồi.
Lão cười một lúc lâu, Lý Trường Không mới khoe khoang nói:
“Cái đứa Thanh Dương này, lúc trước khi nhận hắn, lão phu đã cảm thấy tương lai hắn rộng mở.”
“Cho nên những năm gần đây, vẫn dốc lòng chỉ điểm bồi dưỡng.”
“Bây giờ xem ra, quả thật lúc trước ta đã không nhìn nhầm, Thanh Dương không khiến lão phu thất vọng!”
Khi nói lời này, trên mặt lão rõ ràng mang theo vẻ đắc ý, hoàn toàn quên mất mấy năm quan hệ sư đồ bất hòa.
Chú ý thấy vẻ mặt Nghiêm trưởng lão có vẻ hơi khó coi, Lý Trường Không nghĩ nghĩ, tiếp tục nói:
“Chẳng qua, chúng ta phải cùng vui mới đúng.”
“Thanh Dương Kết Đan thành công, còn Hồng Ngọc.”
Chỉ chốc lát sau, trong gió lại truyền đến tiếng cười của hai vị Kim Đan trưởng lão.
Mấy đệ tử phía dưới không rõ, nhìn thấy bộ dạng tiên phong đạo cốt của hai vị trưởng lão, còn tưởng rằng do Thanh Dương sư huynh vượt qua tâm ma kiếp nên vui mừng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm dần dần tan đi.
Trên đường chân trời xa xa, một mảng đỏ xuất hiện nhiễm đỏ cả nửa bầu trời.
Mà vân kiếp trên Thanh Thần phong, cũng càng ngày càng dày, bao phủ mấy dặm xung quanh.
Cùng với lôi kiếp dần dần hình thành, áp lực ngày càng mạnh hơn, đè ép nội tâm của tất cả tu sĩ vây xem, khiến tất cả tu sĩ đều cảm thấy khó chịu, cảm giác giống như có một tai họa sắp ập đến.
Đúng là ứng với một cậu: mây đen áp thành, thành muốn đổ.
Bất giác đã trôi qua nửa khắc.
“Pháp lực viên mãn, lôi kiếp thành hình, đến lúc phải đối mặt rồi.”
Cảm nhận được áp lực từ bốn phương tám hướng ngày càng mạnh, cùng với cảm giác bên trong Linh Giác bị đè ép, Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm.
Lúc này, dưới tình huống sử dụng vô số Linh Thạch, sau khi đã tấn thăng cảnh giới Kim Đan, pháp lực đã đạt tới trạng thái viên mãn.
Cảm nhận được bên trong Nguyên Thần đang biến đổi, cùng với pháp lực tràn ngập đan điền kinh mạch, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tình trạng của bản thân tốt hơn bao giờ hết.
Pháp lực lay động, hai tay nắm lại là đã có thể cảm nhận được một sức mạnh to lớn, đủ để chống chọi với kiếp nạn!
Lúc này lòng hắn lại cảm thấy an bình lạ thường.
Trong đan điền, Hồ pháp lực sâu rộng, so với trước khi Kết Đan thì rộng gấp mấy lần.
Nếu nói lúc trước là dòng suối nhỏ thì hiện tại nó chính là Trường Giang và Hoàng Hà!
Ngoài ra, pháp lực trạng thái rắn “chất lượng” hơn nhiều lần so với pháp lực trạng thái lỏng, so với pháp lực ở Trúc Cơ đỉnh phong thì tăng lên gấp mấy chục lần!
“Răng rắc.”
Trong lúc đó, vân kiếp đen sì cuồn cuộn, tia sét màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất, tiếng nổ khiến lòng người chấn động, như thể muốn nói rõ với người ứng kiếp là nó đã đến rồi.
“Không chênh lệch lắm.”
Sau khi pháp lực viên mãn, Lưu Ngọc nhanh chóng dùng pháp lực Kim Đan kỳ cẩn thận tu bổ lại Độ Kiếp Ngọc Sách, để có thể phát huy sức mạnh lớn hơn nữa.
Sau đó hắn quyết đoán đứng dậy đi lên đỉnh núi, nhìn lên đám mây đen trên bầu trời kia.
Đứng ở phía dưới, sức mạnh của thiên nhiên càng huy hoàng và mãnh liệt hơn, giống như trời xanh nổi giận muốn trừng phạt con người làm trái ý trời này!
Áp lực của lôi kiếp quả thật có một sức mạnh đặc thù khiến lòng người kinh sợ.
Nếu gặp phải một tu sĩ tâm trí không kiên định có thể chưa chiến đã bại.
Chẳng qua lúc này vẻ mặt Lưu Ngọc rất bình tĩnh, trong tâm một mảnh tĩnh lặng, hoàn toàn không dao động chút nào.
“Vù vù ù…”
Giống như đêm trước cơn bão, giữa núi cuồng phong gào thét, vô số cây cối bị gió thổi nghiêng ngả xiêu vẹo.
Một thân ảnh mặc hắc bào, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, thân hình không một chút dao động.
Đã sắp đối diện trực tiếp với thiên uy huy hoàng!
Tay áo hắn bay bay, tóc dài đen như mực tùy ý bay múa, chỉ mang theo sự kiêu ngạo và quật cường của bản thân, phải làm lễ rửa tội dưới thiên uy huy hoàng, hoàn thành quá trình thăng hoa cuối cùng.
“Không biết so với Kim Đan lôi kiếp bình thường thì khủng bố hơn bao nhiêu lần nhỉ?”
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên suy nghĩ này.
Lúc này nhìn xem, hắn ngưng kết Kim Đan thượng phẩm, lôi kiếp tuy khủng bố hơn so với loại Kim Đan thứ phẩm nhưng cũng không đến mức thái quá.
“Nói như vậy, lúc chống lại hẳn sẽ không đến nỗi quá chật vật, không cần để lộ những con bài chưa lật.”
Tiếng sấm rền vang khiến lòng người kinh sợ, trong tay là Độ Kiếp Ngọc Sách lấp lánh Linh quang, Lưu Ngọc nghiêm túc nhìn về phía vân kiếp đen sì trên cao, ánh mắt dường như càng sâu hơn. Hết chương 1211.



Bạn cần đăng nhập để bình luận